Page 169 - MuDo67
P. 169


- Cô ơi, cô có sao không?
Tui không thèm nhìn lên, cuối xuống lấy khăn tay ra lau áo. Áo tui bị dính
nhiều vết bùn bởi đất còn ướt sau cơn mưa vừa qua. Ông lính hỏi tui không
thấy tui trả lời, ông dựng chiếc xe đạp lên. Lại hỏi một lần nữa, cô có sao
không? Tui còn cúi xuống vừa lau áo vừa nói.
- Có sao gì, áo tui dơ hết rồi.
- Có lẽ tại anh tài xế chạy hơi nhanh cô hốt hoảng nên bị ngã.
Tui nhủ thầm, cái anh chàng này chưa chi mà đã biện hộ, đúng là trai Bắc
Kỳ khéo nói.
- Tui có đổ thừa ông đâu mà ông chối trước rồi. Ông thấy chưa, lái xe gì
mà ẩu tả quá vậy!
- Xin lỗi cô, vì chúng tôi vội vã.
Tui nói, “tui đâu có thì giờ về thay áo, mặc áo dơ như vầy vô dự tiệc coi
sao được”.
- Cô, khăn tay của cô lau từ giờ bị bẩn rồi, cô dùng khăn tay của tôi lau
sạch vết bùn bên má trái của cô đi, mặt cô có lấm bùn. Tự nảy giờ tui lo
cho áo của tui mà quên đi trên mặt tui, lấy vội khăn tay của người lính tui
lau mặt lia lịa. Vừa lau tui vừa thoảng như có mùi thơm tưởng như là quen
thuộc, không phải mùi dầu thơm đâu, chắc mùi da thịt của ông nầy, thấy
ông lính này đang nhìn tui, tui hỏi:
- Bộ mặt tui dính dơ thấy ghê lắm sao mà nhìn dữ vậy? Ông lính chỉ nói
gọn một tiếng, Không. Tui nhìn ra chiếc xe Jeep thấy có một người lính tài
xế, và một người lính nữa ngồi phía sau, có máy móc gì đó với mấy cây
cần câu dài. Hai ông lính ngồi trên xe cũng đang nhìn tui, bị tui bắt gặp
họ quay mặt nhanh ra hướng ngoài đường kèm theo nụ cười giống như là
đang chế diễu tui vậy đó. Tui vừa đưa trả lại khăn tay cho ông lính mặc
đồ bông vừa nói, thôi tui chào ông nghen tui phải vào tiệc trong này, tui
bị trễ giờ rồi.
- À, cô… Tui, tôi chỉ có một cái khăn tay này thôi, cô mang về nhà giặt
sạch rồi hôm nào tôi đến nhà để lấy lại có được không cô?
- Cái ông này, tui có nợ nần gì với ông mà đòi đến nhà tui đòi?
- Chúng tôi đang hành quân không xa Saigon mấy phải có việc về đây gấp
và tôi phải trở lại đơn vị ngay chiều hôm nay cho nên không đến nhà cô
được vào ngày mai để chờ cô giặt nó xong trả lại tôi.
Tui nói:
- Ủa, sao kỳ cục vậy. Tui có mời ông đâu mà ông đến nhà tui?

Trời lại đổ mưa. Mưa đủ làm ướt áo. Thoáng như không muốn xa rời. Vừa
lúc đó mấy đứa bạn đã thấy bóng dáng tui trước khi vào nhà mà lâu không
thấy tui đâu, tụi nó vài đứa đi ra ngoài cổng trông thấy tui, tụi nó um sùm
la lên, mày làm gì nãy giờ ở ngoài nầy mà chưa thấy vào? mày đang nói
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174