Page 173 - MuDo67
P. 173


anh còn bà mẹ và một người chị có chồng có được hai cháu, nhà chị
được,
ở gần bên mẹ nên chị gặp mẹ anh hàng ngày. Lần này, anh phải dành một
ngày cho mẹ anh nhưng anh đến thẳng nhà em trước để biết cho chắc đây
không phải là địa chỉ... giả. Anh nói đùa chớ anh bíết em không làm thế vì
anh đã nhìn thấy trong mắt em. Tui hỏi, anh thấy gì? Anh thấy... em đã bán
ánh mắt em cho anh rồi. Tui hỏi, vậy chớ anh có mua ánh mắt đó không?
Anh nhìn tui âu yếm nói, anh mua đứt và anh đoán chắc phải vĩnh viễn
là của anh, phải thế không, em Tui của anh? Rồi từ đó, có khi anh gọi tui
bằng Mến mà cũng có khi anh gọi tui bằng Tui. Tui đoán, anh cũng thích
tui xưng tui với anh lắm chớ bộ.
Khi trở về đơn vị anh thường thư cho tui. Có lần anh được ba ngày phép,
cùng tui dạo phố, anh đưa tui về nhà gặp Mẹ và chị của anh. Mọi người
trong gia đình anh đều có vẻ quí mến tui. Đối với bạn bè tui rất hảnh diện
được có chàng, một người lính mũ đỏ có gương mặt nam tính, dáng dấp
hiên ngang nhưng tình cảm thật là bao la. Tui yêu những cánh hoa dù do
chàng vẽ. Chàng nói ở trên không gian có vương nhiều vết giày của chàng.
Ở trên không gian có tiếng của chàng gọi tên tui. Tui hỏi anh gọi như thế
nào. Anh cười vui nói: “Tui của anh ơi, Tui của anh ơi!” Nói xong, cả anh
và tui cùng cười vang. Tui có đề nghị với chàng và cả hai đứa tui cùng
đồng ý là sau này nhà của tụi tui ở mỗi phòng đều có chưng hình những
cánh Hoa Dù, những cánh Dù em thích phải là màu xanh, xanh lợt, xanh
đậm, xanh dương, xanh két, hay xanh gì cũng được, miễn là màu xanh,
nghen anh. Anh nói, ừ, anh cũng thích màu xanh.
***
Hơn bốn tháng nay, kể từ ngày anh Hai tui trở lại đơn vị, Ba Má tui chỉ
nhận được thư của anh có một lần. Trên bàn ăn, Má tui nhớ đứa con trai
cưng, cứ nhắc anh Hai tui hoài, chỉ có cái chuyện lúc anh Hai tui còn đang
học ở trường Võ Bị Đà Lạt, lần nào được về phép anh đều có mang quà
từ Đà Lạt về cho Má, khi thì áo ấm khi thì khăn choàng cổ đan bằng tay
nên Má tui rất thích và rất quý. Má tui hay nhắc đi nhắc lại, là đàn ông con
trai mà anh Hai con biết lựa chọn biết mua quà về cho Mẹ của mình còn
gì thương hơn. Ba tui nói, “Tụi Việt Cộng nó sợ lính Biệt Cách 81 lắm đó
nghen, đánh giặc cừ lắm làm tụi nó thất điên bát đảo. Nghe nói đang có
đụng trận lớn hình như ở Phước Long, Bình Long gì đó, vái trời đừng có
con mình trong đó!” Nói xong cả Ba Má tui không ai nói thêm tiếng nào
nữa, tui nhìn thấy sự lo âu trên gương mặt của hai người.
Hôm nay đi học về, thấy có mấy người hàng xóm bu lại trước sân nhà. Vào
trong nhà. tui thấy Ba tui ngồi im lặng, cái im lặng chịu đựng sự đau khổ
của người đàn ông, còn Má tui người đang vật vã, người đang khóc la. Trời
ơi, chuyện gì vậy? Anh Hai của tui. Anh Hai của tui ơi!
   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178