Page 172 - MuDo67
P. 172


muốn quen với chàng vậy, nhưng tui phải “làm cao” một chút chớ. Tui thư
trả lời chàng:
- “Gửi anh lính dù. Nếu anh muốn biết tên tui thì hãy đến nhà tui. Đây là
địa chỉ của tui. Ba Má tui rất khó, ông anh Hai của tui cũng khó và dữ nữa.
Nói cho anh bíết, anh hai của tui là lính Biệt Cách Dù đó nghen. Ký tên,
Tui”.


Có lẽ vì hồi nhỏ ở dưới quê cây trái xung quanh nhiều, mỗi lần muốn ăn
thứ trái cây nào là tui leo lên cây hái xuống ăn, riết rồi thành thói quen.
Bên hông nhà, Ba tui có trồng một cây mận, mùa này mận ra trái nhiều đỏ
cả cây, Má tui thường hay vói tay hay dùng lồng hái những trái mận đỏ ối
đem chưng trên bàn thờ, còn tui thì ngày nào cũng leo lên cây, không hái
trái thì cũng thích ngồi trên đó một mình nhìn ra ngoài, ngó xuống dưới,
hoặc ngã người nhìn lên trời cao, bên tai nghe tiếng lá cây gọi nhau xào
xạc thật là thú vị.

Tui nghe tiếng xe Honda vừa ngừng lại trước nhà, nhìn xuống thấy người
lính mặc đồ bông bước xuống xe. Ô, đúng là chàng. Vừa lúc đó, Ba của
tui cũng vừa mới dắt chiếc xe đạp ra ngoài, gặp Ba tui chàng vừa gật đầu
chào ú ớ chưa biết phải hỏi như thế nào thì Ba của tui vội vàng nói: “Cháu
muốn gặp thằng Thương hả? Chút xíu nữa là nó về tới, vào nhà chờ đi. À,
hay là cháu đi qua bên phía bên hông nhà có bác gái và em Mến đang ở
ngoài đó. Bác có hẹn đến nhà người bạn có chút việc rồi bác trở về ngay.”
Anh chàng cứ dạ vâng chớ có nói được tiếng nào đâu mà lại được biết tên
tui nữa chớ, làm tui mất dịp làm khó chàng. Mà quên nữa, tui đang ngồi ở
trên cây, không leo xuống nhanh được vì lần này tui có mang theo cái rổ
đựng đầy mận. Anh chàng nhanh chân thiệt, làm tui đang lính quýnh chưa
biết cách nào cho chàng không nhìn thấy tui, thì chàng đã bước qua bên
hông nhà rồi, chàng đảo mắt nhanh qua một lượt không thấy tui, chàng
đưa mắt nhìn lên cây. Mến. Tiếng gọi của chàng nghe sao mà đầm ấm và
tha thiết quá làm tui đang ở trên cây nhìn xuống mà nhịp tim tui cứ đập
thình thịch. Anh dang tay định đỡ tui xuống nhưng tui mắc cở vì con gái
mà leo cây cho nên tui nói, “Anh quay mặt qua chỗ khác đi tui mới leo
xuống được!” Nghe lời tui anh quay mặt đi chỗ khác. Xuống chưa tới đất,
tui vội vàng nhảy xuống cái phịch, bị trật chân, tui bị đi cà nhắc. Chàng
chạy lại nắm tay tui dìu vào nhà lấy dầu nóng xoa bóp chân rồi lấy băng
quấn vòng quanh mắc cá chân cho tui. Chàng nói, bộ em hay leo trèo lên
cây lắm à? Thôi đừng trèo lên đấy nữa, nhỡ em ngã từ trên cao xuống thì
sao! Anh về phép chỉ được một tuần thôi, mục đích lần về phép này là để
tiếp tục làm quen với em cho được, hôm lần đầu, lần gặp em đó, về vì công
tác cần phải trở lại đơn vị liền cho nên anh không ghé về thăm Mẹ của anh
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177