Page 177 - MuDo67
P. 177


Phải chăng số phận chúng ta đã
được an bài theo số kiếp? Phải Moät
chăng chúng ta chỉ là một phần tử
cực nhỏ trong vũ trụ, trong thiên
nhiên?

Người nử y tá bước vào căn doøng
phòng trong tiếng nhạc êm dịu
vọng ra từ chiếc Cassette trên cái
bàn nhỏ cạnh giường bệnh nhân.
Nàng đưa mắt nhìn người đàn ông luaân löu
Á Châu đang nằm thiêm thiếp trên
giường rồi đẩy xe đựng dụng cụ
đến bên cạnh sửa soạn giây đo tim
làm hắn mỡ mắt bắt gặp khuôn mặt cuûa bieån
mạch, ống chích, thuốc uống hàng
ngày của bệnh nhân. Tiếng động

hiền dịu đang nhìn hắn:
“Chào anh. Có khỏe không?”
“Chào cô. Hôm nay tôi cảm thấy
khỏe và vui.”
Nhìn vào đôi mắt xanh biếc như
đang đợi lời giải thích. Hắn tiếp:
“Vì hôm nay là ngày trực của cô.”
Người nữ y tá mĩm cười với đôi
mắt như reo vui.
“Tôi cũng vui lắm khi gặp anh.”
Rồi nàng bước đến cửa sổ mở bức
màng sáo. Căn phòng ngập đầy
ánh sáng ban mai lung linh nhảy
múa. Bước đến cạnh bệnh nhân
người y tá nói trong lúc xắn tay áo
của hắn lên:
“Để tôi đo mạch, chích thuốc cho Thạch Dương
anh nhé?”
Hắn mĩm cười gật đầu rồi đưa mắt lơ
đảng nhìn ra cửa sổ. Căn phòng chỉ
còn tiếng nhạc nhẹ nhàng. Hoàn tất
công việc hàng ngày cho bệnh nhân
và ghi chép vào sổ trực xong người
nữ y tá hỏi trước khi rời phòng:
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182