Page 180 - MuDo67
P. 180


“Em ăn chuối rồi uống trà đá đi cho bớt mệt. Cô ăn trưa rồi vẫn còn no.”
Đợi Hải ăn uống xong cô Thanh rủ nó ra bờ biển dạo chơi. Thanh là cô
giáo dạy âm nhạc với một vốn liếng thâu được từ các bà Sơ. Ngoài ra cô
còn phụ tránh dạy việt văn cho trường tiểu học của xứ đạo. Cô mồ côi và
lớn lên trong một cô nhi viện của các bà sơ ngoài Bắc rồi di cư vào Nam.
Sau khi hết trung học cô được cha xứ xin về đây dạy học và giúp cha xứ
trông nom trường. Cô Thanh đặc biệt săn sóc nó như một người chị hoặc
mẹ có lẻ vì thấy nó cũng mồ côi như cô. Bố nó là một ngư phủ và mất tích
trong một ngày ra khơi. Mẹ nó đã trúng bom lạc chết trong khi cùng nó và
dân làng đi tản cư về Hải Phòng để đi tàu vào Nam. Nó theo những người
quen xuống tàu và rồi được cha xứ đạo ở đây đem về nuôi.
Ngồi xuống bậc thềm xi-măng của tượng Đức Mẹ Maria dưới bóng mát
của cây thông lớn cô Thanh vuốt tóc nó âu yếm hỏi:
“Em bớt mệt chưa? Cô còn vài cái bánh bích-qui trong xách tay ăn nửa
không?”
“Dạ thôi em no rồi.” Sự săn sóc của cô làm nó nhớ mẹ. Cũng hay hỏi con
ăn cái này, con ăn cái kia không. Một sự mơ hồ hình như người cô giáo
này đang cố gắng bù đắp cho nó sự thiếu thốn tình thương. Hải xiết chặc
tay cô như một cảm kích, một gắn bó giữa hai người.
“Việc học của em thế nào. Em học lớp Nhất rồi đó. Ráng học chăm chỉ.
Cuối năm em thi bằng Tiểu Học.” Nhìn nó cô dịu dàng tiếp. “Sang năm
lên Đệ Thất rồi. Học sinh Trung Học chớ bộ giởn.” Cả hai cùng cười với
nhau. Nó cảm thấy vui sướng bên cạnh cô Thanh. Cô lại cất tiếng:
“Em ạ, mình mồ côi nên chỉ có việc học để thoát ra sự nghèo khổ. Nhớ
nghe Hải.”
“Dạ em nghe lời cô.” Hải nhỏ nhẹ đáp. “Cô có nhớ ngoài Bắc không? Có
phải theo con biển này về phía Bắc là quê củ của mình hả cô?”
“Ừ đúng rồi. Biển này gọi là Thái Bình Dương, nó chạy dọc theo bờ biển
Việt Nam từ Bắc tới Nam. Cô không có gì để lưu luyến ngoài kia chỉ đôi
khi nhớ Sơ Marry dạy nhạc và Sơ Dung dạy Việt văn. Hai Sơ này quí cô
lắm.”
Rồi cô và nó ngồi trầm ngâm im lặng bên nhau như thưởng thức cái đẹp
của thiên nhiên: tiếng ca hát vi vu của các cây thông, tiếng sóng vổ rì rào
đệm trong ánh nắng rực rỡ của xế trưa hè đang tỏa lên màu xanh của trời,
của biển.
***
“Good morning Hải. Sao mạnh giỏi không?”
Tiếng chào hỏi đưa hắn trở lại hiện tại. “Cám ơn tôi khỏe. Còn anh như
thế nào? Bill.”
Người đàn ông Mỹ trạc khoảng 60 ngồi xuống cạnh hắn.
“Cũng thường. Trời hôm nay đẹp quá và cũng không gió lắm.”
   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185