Page 183 - MuDo67
P. 183


“Bị ve chai, chưa biết rỏ lắm.”
Lại thêm nhiều loạt AK bắn về hướng tiến rên làm người thương binh
ngưng tiếng.
“4, đây Tư Tưởng. Cho biết hướng và bao nhiêu chai lọ.”
Hắn thì thầm, “Không được tối quá. Cần đèn cầy”
Sau tiếng “Được” của người đại đội trưởng là tiếng boom boom và một
vùng được chiếu sáng của cối đại đội. Xác của ba khinh binh cùng những
hầm hố của địch cách không xa, gã báo cáo:
“Ba đi phép chưa biết dài hay ngắn hạn. Theo hầm hố thì độ trung đội ve
chai địch.”
“Tôi sẽ cho thằng 2 lên với anh rồi anh cùng nó tiến chiếm mục tiêu.”
Đợi trung đội bạn lên tới hắn vẩy tay xung phong. Súng đạn của hai bên
nổ vang rền xé sự thinh lặng của đêm đen. Sau một hồi kịch chiến quyết
liệt vì quân số đông hơn, tuyến địch lại không xa và bị đánh bất ngờ nên
quân Dù đã đánh bật địch thủ ra khỏi chốt chiếm giử vị trí của địch. Lệnh
từ tiểu đoàn cho đại đội, rồi xuống trung đội Hải đóng giử phần ngoài hết
của bờ biển tựa vào những ghềnh đá để chống lại nếu bị địch tấn công và
phải giử vị trí bằng mọi giá cho cuộc di tản của Tiểu Đoàn ngày mai.
Hắn thu mình sau những ghềnh đá cố gắng né những hạt mưa đang quất
vào mặt, vào chiếc Poncho hắn đang trùm trên người. Mưa lớn, và gió
cũng lớn. Trời tối đen, thỉnh thoảng ánh chớp của sấm sét làm rỏ nét các
Poncho nằm yên bất động trên bải cát trắng không xa chổ gác của Hải.
Đưa tay coi đồng hồ dạ quang hắn chép miệng,”Còn mấy tiếng nửa là trời
sáng.” Sẽ có Hải Quân đón vào lúc trời sáng. Thời gian như đứng lặng
trong nổi chờ đợi căng thẳng của Hải và cả đại đội. Địch có thể trở lại tấn
công bất cứ lúc nào với quân số đông sau lần chạm súng hồi sớm để cắt
đường di tản của tiểu đoàn hắn. Đơn vị Hải có lệnh rút về bải biển và vị trí
này, vị trí mà Hải Quân sẽ vào đón. Trời vẫn mưa và tối kịt. Những cây
thông bị gió thổi ngiêng ngã phát ra tiếng reo phụ họa với tiếng hú của gió.
Tiếng sóng vỗ cũng không thua kém gió và thông. Thông reo, gió hú, sóng
vỗ thỉnh thoảng tiếng nổ của sấm sét. Phải chăng đây là sự cuồng nộ, giận
dữ của thiên nhiên cho những chém giết máu lửa, cho những Poncho nằm
yên ngủ trên bải cát ngoài kia? Hắn cảm thấy thực sự khiếp sợ và cô đơn,
nhỏ nhoi trước thiên nhiên. Bất chợt hắn thấy ánh đèn chớp xa tít mù ngoài
khơi và nhẹ người khi nghe tiếng nói của người Thượng sĩ thường vụ:
“Trung đội sửa soạn di chuyển xuống bãi biển.”

Hắn rời giường sau khi người y tá làm xong thủ tục hàng ngày cho bệnh
nhân. Thay chiếc quần Jean và khoát lên chiếc áo ấm, hắn đội cái nón
dạ lên rồi cầm gậy lửng thững rời phòng trên vai mang một túi nhỏ. Ra
khỏi cổng bệnh viện hắn rảo bước hướng về dảy phố dưới bải biển. Độ
   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188