Page 178 - MuDo67
P. 178


“Anh có cần gì không?”
“Không! À mà có. Lát nữa tôi ra vườn phơi nắng và ngắm biển được
chứ?”
“Dĩ nhiên là được. Tôi thấy anh nên ra đó vì ngày hôm nay nắng đẹp.”
Người y tá tiếp, “Tôi tò mò một chút được không?”
“Dĩ nhiên là được. Tôi thấy cô nên hỏi. Phải không?” Hắn nhại lời trêu
chọc.
“Hình như anh thích bảng nhạc này lắm thì phải? Tôi nghe nhiều lần khi
vào phòng anh. Nốt nhạc piano và điệu nhạc thật hay. Tôi cũng thích nó
lắm.”
“Đây là một bản nhạc rất thịnh hành thời 60 -70. Nhạc và lời nguyên thủy
được viết bên Pháp vào năm 1967. Tên là L’amour est Blue. Sau đó được
chuyển sang tiếng Anh tên là Love is Blue.”
“Ồ! Thật hả?”
“Thật vậy. Bản nhạc nói lên sự hạnh phúc và khổ đau của tình yêu được
diễn tả bằng màu sắc xanh và xám với nguyên tố của gió và nước.”
“Có nhiều bản nhạc cũng hay và thịnh hành vào thời đó. Tại sao anh lại
thích bản này?”
“Vì nó làm tôi liên tưởng đến một người mà tôi yêu quí và tôi nghe nó cả
ngàn lần với bạn bè thời tuổi trẻ của tôi tại những phòng trà, những quán
Café ở Việt Nam trong thời chiến trước năm 1975.
“Cám ơn anh đã cho biết về bản nhạc tôi cũng thích nó lắm từ lúc quen
anh. Thôi đủ rồi cho ngày hôm nay. Tôi sẽ gặp lại anh vào hai ngày nửa.
Chúc anh một ngày đẹp nhé.”
Nàng ngập ngừng rồi hôn nhẹ lên trán hắn trước khi đẩy chiếc xe dụng cụ
ra khỏi phòng. Hắn rời giường lấy chiếc áo khoác lên người và cầm cây
gậy chậm rãi bước ra hành lang bệnh viện đi về hướng vườn hoa.
Những màu sắc xanh, đỏ, vàng, trắng của nhiều loại hoa loa kèn, bông
thọ, anh đào v.v. như chào đón thân thiện và ánh nắng ấm áp làm hắn thấy
sãng khoái. Bước về băng ghế dưới vòm hoa giấy hắn ngồi xuống nhìn
ra hướng biển. Bãi biển vắng người vì là khu cần yên tịnh cho bệnh viện,
tuy nhiên ngoài xa những cánh buồm đủ màu căng gió di chuyển qua lại
thật vui mắt. Các đợt sóng mang theo màu trắng của hoa biển như chạy
đua nhau vào bờ rồi rút lui để lại những hoa biển tan vở trên bải cát. Gió
nhè nhẹ không mạnh lắm nhưng củng đủ làm các rặng thông cất tiếng reo
ca tụng cảnh đẹp của thiên nhiên. Tiếng rì rào của sóng biển, tiếng vi vu
của thông và sự sưởi ấm của ánh nắng như ru ngủ làm giòng suy nghĩ của
hắn trở ngược thời gian và đến một không gian về phía xa xăm bên kia bờ
biển, biển Thái Bình Dương.

Trên sân xi-măng rộng trước cửa nhà thờ hai đám con nít đang tụ tập chơi
   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183