Page 175 - MuDo67
P. 175


kia không có người nào trẻ hơn để mang tang cho người nằm trong quan
tài kia. Có nhiều đêm, đôi khi nhìn hỏa châu rơi sáng một góc trời, có
phải chỗ đó là hai bên đang đánh nhau không? Trong trí tui không tưởng
tượng được cảnh họ đang đánh nhau như thế nào, có giống như trong xi-nê
không, mong cho đừng giống như vậy, đau thương lắm! Tui vái trời anh
đừng có trong mặt trận đó, tui cầu xin bề trên cho người tui yêu được bình
yên, một điều khẩn xin quá bình thường. Mong bề trên đừng hẹp lượng.

Mẹ và chị của chàng có nói cho tui biết là Mẹ rất mong anh lấy vợ, mẹ
mong thấy anh được thành gia thất vì Mẹ già rồi, đó là điều mong muốn
cuối đời của Mẹ! Có nhiều lần chính anh cũng kể cho tui nghe mà. Rồi anh
im lặng nhìn tui một hồi lâu anh nói: “Em có nghe người ta nói lính Nhảy
Dù, ‘đi đông về ít, đi khít về thưa’ không?” Anh nói dối với mẹ anh rằng
anh đi lính thường xuyên vắng nhà nhưng anh không có tác chiến cho mẹ
an lòng. Khi mới gặp em lần đầu, anh cảm được trời sinh em ra là để làm
vợ anh. Anh có em, chúng ta cùng yêu thương nhau đó là niềm vui, một
diễm phúc nhất trong thời binh đao. Rồi đôi ta sẽ thành vợ chồng, nhưng
chưa phải là lúc này em ạ. Cùng chung một thế hệ, lớn lên trong một đất
nước có chiến tranh anh và em cùng bị thiệt thòi như nhau, có mấy ai được
hưởng những gì mà tuổi trẻ cần được hưởng?
Tui đã dự tính rồi, khi anh về phép lần này, tui sẽ đòi anh đi cưới tui. Tui
muốn làm vợ anh, tui muốn anh cưới tui. Đừng viện cớ, đừng nói sợ anh
chết sớm bỏ em thành góa bụa. Lần nầy tui sẽ nói với anh. Tui không sợ tui
làm góa phụ, thì tại sao anh lo sợ? Tui biết anh yêu tui mà, trong thư anh
nói anh nhớ và yêu tui nhiều lắm, sao anh không cưới tui? Khi tui làm vợ
anh rồi, tui sẽ đi theo anh khắp mọi nơi. Anh cười nói, đi khắp mọi nơi là
đi đánh giặc đó em, có ai đi đánh giặc mà mang vợ theo bao giờ.

Nhỏ Hương bạn tui, nó là dân Bắc Kỳ, chồng nó là lính Sư Đoàn 9 Bộ
Binh. Nó theo chồng về ở tận miền Tây xa lạ, mỗi lần nó trở về Sàigòn
là nó kể tía lía về đời sống của người dân miền Tây như điều thích thú và
hạnh phúc lắm. Ngày chồng nó tử trận, nó mới mang thai đứa con đầu lòng
được sáu tháng. Xác chồng nó được mang về Sàigòn vì cả hai bên gia đình
đều ở đây. Hôm dự đám tang, tui nhìn thấy nó rinh cái bụng nằm lăn qua
bên này, rồi lăn qua bên kia, khóc la... ối giời ơi, ối giời ơi… Tiếng kêu rên
của nó sao thật là thảm thương! Tui nhìn thấy nó vật vã mà tui dởn da gà.
Tui khóc theo nó. Trời ơi lấy chồng lính là sẽ xảy ra như vậy đó sao!
Sau vụ con nhỏ Hương, tui rét quá, tui ngưng không dám đòi có chồng
nữa. Tui không dám đòi anh đi cưới tui nữa. Nhưng tui vẫn luôn còn yêu
anh!
Tea Lan 26B
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180