Page 170 - MuDo67
P. 170


chuyện với ai vậy, quen hả? “Không!” Nói rồi tui sợ tụi nó hỏi tới, tui vội
quay vào cùng với mấy tụi nó để người lính dù nhìn theo. Trước khi sắp
khuất cánh cửa nhà Phượng, tui quay lại thấy ông lính vẫn còn đứng đó,
trời vẫn còn đổ mưa. Mưa chỉ vừa đủ ướt áo. Thoáng chạnh lòng, tim tui
bồi hồi. Tự dưng tui có cảm tưởng như tui đang đánh mất một thứ gì quý
giá nhất trong đời; tui muốn chạy trở lại để đứng cạnh chàng mà nói... nói
gì... tui cũng không biết nữa… Tui muốn gặp lại chàng lính này. Ngần ngừ
một hồi, trong khi mấy đứa bạn vừa đang ngồi vào bàn, tui chạy vội ra
ngoài cổng. Chiếc xe jeep đã rời... vừa khuất xa tầm mắt. Anh lính mặc đồ
bông đã đi rồi. Tôi còn cố nhìn theo. Thoáng như có gì vấn vương. Thoáng
như có gì lưu luyến.
Cảm thấy bơ vơ lạc lỏng giữa đám bạn đang cười nói, tui định lấy lý do
để rời sớm. Phượng hỏi, “Ông lính nào vậy? Lính gì vậy, mầy quen hả?”
“Tui không biết lính gì, thấy anh chàng mặc đồ bông, trước ngực có hình
dù, chắc là lính Nhảy Dù.” Con Hồng trờ tới nói, “Mi phải nhìn bên vai
hắn mang huy hiệu gì, đội mũ màu gì chớ không phải ai đeo hình dù trước
ngực cũng là lính Nhảy Dù đâu”. Tui nói, “Hình như tui không thấy mũ,
mà bên vai cũng chẳng để ý coi cho nên không biết, hồi nãy tui chỉ lo
‘quạu’ thôi vì áo tui bị dơ. Bây giờ tui cảm thấy tiếc tiếc đã mất dịp làm
quen với anh chàng.” Mấy đứa bạn tui nói...Tụi bây ơi, vậy là cô nàng cảm
anh chàng rồi.
Anh Hai tui lúc này về Saigon để học bổ túc cái gì đó trong vòng một
tháng. Có anh về, Má tui bận rộn hơn vì lo nấu nướng mấy món ăn anh Hai
tui ưa thích. Nhà có mặt đủ bốn người trong bữa cơm chiều nên ai cũng
vui. Tui ngần ngừ hỏi:
- Anh hai, có phải lính mặc đồ bông mang hình dù trên túi áo là lính Nhảy
Dù, phải không anh?
- Không hẳn vậy.
Tui lại hỏi:
- Làm sao mà mình biết đó là lính Nhảy Dù hả anh?
Anh vừa cười vừa nói:
- Bộ mày đang để ý anh chàng mặc đồ bông nào chớ gì? Sao mày không
hỏi nó, đừng xưng tui nặng ngàn cân với nó là nó sẽ vui vẻ khai hết lý lịch
ba đời của nó cho mày nghe.
- Tui quay mặt đi chỗ khác, anh thấy tui có vẻ giận, anh đến ngồi kế bên
nói:
- Anh nói với em nhiều lần rồi... em yêu lính, lấy chồng lính khổ lắm, nó
vắng nhà thường xuyên hoặc là em sẽ trở thành góa phụ. Em không biết
chớ anh cũng đang có một cô người yêu lúc học năm cuối trường Võ Bị,
anh muốn đưa về nhà giới thiệu với Ba Má người anh muốn lấy làm vợ,
suy nghĩ tới suy nghĩ lui, ba hồi muốn, bốn hồi không vì anh không muốn
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175