Page 165 - MuDo67
P. 165


thương yêu ruột thịt, bệnh hoạn, đói khát, gầy gò như những bộ xương biết
đi trong các trại tù!
Trên con đường sống trâu, trong cái giá rét căm căm của núi rừng Việt
Bắc, cả tuần lễ vượt núi, băng rừng, Mẹ chỉ vừa kịp nắm tay chồng, chưa
kịp ấm tay con thì đã phải gạt nước mắt về Nam.

Mỗi năm khi thấy những bầy chim di điểu bay về Nam trốn lạnh. Nghĩ
tới giá buốt căm căm, thiếu thiếu, khổ cực đọa đầy triền miên trên đất
Bắc, Mẹ lại chắt chiu, dành dụm, bán hết gia tài, của cải, cho chuyến thăm
nuôi.
Rồi, 5 năm, 10 năm, 15 năm tù ngục, nếu chồng con của Mẹ không bỏ
nắm xương tàn trong các trại tù cay nghiệt, và may mắn lết được tấm thân
bệnh hoạn trở về, thì vẫn mái nhà cũ kỹ, thương yêu như trời biển, Mẹ lại
chạy từng bữa ăn, lo từng tờ hộ khẩu. Hy sinh bán hết những gì Mẹ đã
dành dụm một đời để kiếm đường cho chồng con vượt biển, vượt biên tìm
đến bờ bến tự do.
Dù có bao nhiêu triệu, triệu đóa hồng, dù có muôn vạn câu hát, lời thơ,
nghìn trang sách vở. Bút mực nào, văn thơ nào diễn tả nổi công lao dưỡng
dục bằng trời bằng biển của Mẹ.
Dù nay Mẹ đang ở đâu, quê người hay quê Mẹ, còn sống hay đã khuất
núi qua đời.
Mẹ Việt Nam lúc nào cũng bao la dịu hiền như cánh diều cao, như ruộng
đồng lúa chín, mênh mông như biển rộng Thái Bình, cao cả ngất trời như
rừng núi Trường Sơn.
Xin mượn mấy vần thơ để nhớ thương về Mẹ!
“Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi

Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất Mẹ
Mất cả một bầu trời”
Xin gửi Mẹ những bông hồng chân thành, cung kính, yêu thương.

Đoàn Phương Hải
   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170