Page 163 - MuDo67
P. 163


mãi mãi chẳng trở về!
“Từ ngày chinh chiến mùa thu.
Có chàng ra lính, biên khu ai ơi tung hoành…”


Từ đó, Mẹ Việt Nam, Mẹ của bạn, Mẹ của tôi, Mẹ có những người con
miệt mài ngoài trận địa. Đêm đêm nhìn hỏa châu rơi, nghe tiếng súng tay,
tiếng đại bác, tiếng gầm thét của đạn bom vọng về!
Mẹ giật mình tỉnh giấc, vội thắp nén nhang, lần tràng hạt, chắp tay lẩm
nhẩm lời kinh, cầu xin Chúa, xin Phật, xin may mắn, bình an, che chở, cho
con Mẹ ngoài vùng lửa đạn.
Nhưng rồi chỉ nửa năm sau, giữa buổi trưa Hè, bỗng có người lính Nhảy
dù, mầu mũ đỏ hôm nao, xa lạ ngập ngừng, đứng ngoài khung cửa!
Lời báo tử như nhát dao đâm thấu tâm can!
Mẹ rụng rời, bàng hoàng ngất xỉu!

Con trai Mẹ vừa hy sinh tại chiến trường Tây Bắc Saigon, trong đồn
điền cao Thuận Lợi, Đồng Xoài ngày 12/6/1965. Nghĩa là chỉ mới được
nửa năm, sau lần mang quà về thăm mẹ khi mãn khóa ra trường!
Địa danh sao nghe xa lạ, không êm đềm như Thanh Bình, Non Nước,
không biển mặn như Đà Nẵng, Tiên sa, nơi con yêu của Mẹ cất tiếng khóc
chào đời hai mươi mốt năm về trước!
Đau như đứt từng khúc ruột, khóc đến vụn rã tâm can. Mẹ xót xa vấn
khăn tang vội vã vào Nam, lạc lõng, ngỡ ngàng giữa thủ đô Saigon, tìm
đường về nghĩa trang Gò Vấp!
Duới ánh điện lù mù vàng vọt, Mẹ thì thầm nói chuyện với con, tẩm
liệm để đưa con trai mẹ về lại rừng dương bãi biển quê nhà.
Làm gì thì làm! Phải đưa nó về Đà Nẵng, phải cho nó nằm trên mảnh
đất lúc sinh ra.
Ngày xưa thì mẹ mẹ con con, nay thì thân tàn xác lạnh. Trên chuyến phi
quân đội cơ ra miền Trung, Mẹ Việt Nam thẫn thờ, gục đầu ứa lệ bên chiếc
quan tài lạnh lẽo phủ lá quốc kỳ.

Qua lá thư thấm đậm tình người, Mẹ Việt Nam của thập kỷ chiến tranh.
Khi lòng còn chưa hết thương đau, khi tim còn chưa lành vết sẹo, khi
khăn tang chưa bạc với thời gian… Thì những năm tháng tiếp theo, những
ngươì lính xa lạ kia, không phải chỉ đến một lần, mà họ đã đến vài lần, dụt
dè gõ cửa trao cho Mẹ nhiều kỷ vật gấp gọn bên lá quốc kỳ!!!
Tim của Mẹ đã đớn đau, đã chết nhiều lần ở những năm tháng khác
nhau, khi 4 người con của Mẹ cứ tiếp nối nhau ra đi, bỏ lại Mẹ một mình.
Người tóc bạc khóc kẻ tóc xanh!
Tai tôi như ù đi, tim tôi như nghẹt thở khi đọc lá thư, khi biết Mẹ của bạn
   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168