Page 162 - MuDo67
P. 162


máu đông đặc, kèm theo những phát súng thanh toán tử biệt cuối cùng.
Cảnh lần mò, lật từng xác ngừơi trong rừng đêm, bập bùng dưới ánh hỏa
châu, như sống lại trong tôi..
Và như thế là hơn ba mươi năm sau, ở một nơi thật bình yên, cách rừng
cao su Thuận lợi, Đồng xoài hơn nửa trái địa cầu, phía bên này bờ biển
Thái Bình Dương. Lúc mà vết thương đã lành, hình ảnh người con thân
yêu đã nằm thật sâu trong ký ức, thì vô tình tập truyện “Góc Biển chân
trời” của tôi đã tới tay bà!
Những giọt nước mắt muộn màng, khô héo kia lại có dịp bừng lên,
sống lại, lăn dài trên gò má già nua, chồng chất tuổi đời, để nhớ con trai
yêu thương của Mẹ đã hy sinh giữa tuổi thanh xuân, khi Mẹ đọc bút ký
chiến trường “Đồng xoài nỗi nhớ khó quên” in trong sách, khi biết con đã
vì nươc hy sinh!
Trong nét chữ run run viết kín đầy 6 trang giấy, Mẹ Việt Nam đã gò từng
chữ, nắn từng câu, gập tấm lưng còm giữa đêm khuya, để trút hết tâm tư
nhớ thương lên ngòi bút. Mẹ vừa viết, vừa ngừng tay lau nước mắt, vừa thì
thầm, như đang nói chuyện với con trai mẹ, nói nói cười cười, xoa vai mẹ
trong lần về phép khi mới mãn khóa ra trường!
– Sao con không lựa thứ lính gì cho nó nhàn nhàn, mà lại chọn đi lính
Nhảy Dù. Oai hùng thì có oai hùng, nhưng đánh giặc quanh năm thì làm
sao mà sống nổi!
Mẹ vừa nói vừa xót xa khi thấy con đội chiếc nón đỏ vô nhà!
Sao giống hệt câu nói của thân mẫu bạn, của Mẹ tôi, của Mẹ chúng ta,
Mẹ Việt Nam.
Mẹ có bầy con yêu, sinh ra trong năm tháng chiến tranh. Nuôi nấng,
dạy dỗ con tới ngày khôn lớn, rồi nhìn từng đứa, từng đứa, rời bỏ gia đình,
nhập ngũ tòng quân.
Vì vận nước điêu linh, quê hương nghiêng ngả, giặc Bắc tràn xuống
phương Nam, nên con của Mẹ phải gác bút nghiên. Phải học cầm súng,
cầm dao, học đánh lưỡi lê, học chôn mìn bẫy, học chiến đấu sinh tồn, lao
vào cuộc chiến để bảo vệ miền Nam!
– Cả khóa 19 Võ Bị chúng con ngày ra trường đều đi Biệt động quân,
Nhảy Dù, Thủy quân lục chiến, và các Sư đoàn tác chiến, không có ai về
làm việc tại văn phòng. Nhờ cao lớn và hên lắm nên mới được chọn về
Nhảy dù đó mẹ ơi! Nhảy Dù đóng ngay tại Saigon, Biên Hòa và Vũng Tầu
nên tuy xa mà gần, lúc nào hết hành quân là con sẽ về thăm Mẹ!
Mẹ mừng mừng tủi tủi, nắm chặt tay con khi nhận gói qùa đầu tiên,
món qùa mà từ bé cho tới khi khoác áo nhà binh, mãn khóa ra trường, lãnh
lương quân đội mơí có tiền mua về biếu Mẹ.
Và đó cũng là món quà độc nhất, cuối cùng trong đời, vì sau lần nghỉ
phép con trai Mẹ về lại đơn vị, miệt mài trên khắp bốn quân khu và ra đi….
   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167