Page 161 - MuDo67
P. 161


Nhìn mẹ già run run bên những chiếc lá khô bay đáp nhẹ trên nắp chiếc
quan tài mầu gỗ nâu, mắt nhòa lệ đỏ hoe, khóc con đi giữa giọng đọc trầm
buồn của bài điếu văn tiễn bạn, làm tôi bâng khuâng nghĩ tới câu chuyện
của của bà cụ, mẹ bạn tôi…

Như thường lệ thì tuần nào tôi cũng ghé bưu điện để lấy thơ. Nhưng
lần này tôi bỗng chú ý tới một bao thư dầy, với những nét chữ viết tay run
rẩy từ Orlando bên Florida gửi tới, khiến tôi không tránh khỏi tò mò nên
vội mở ra coi.
Tôi lặng người, sững sờ đến nổi gai ốc trước những hàng chữ mà tôi
không bao giờ nghĩ tới!
Mắt tôi mờ đi theo theo những nét bút run run đầy đau thương, xúc cảm
trên 6 trang giấy viết tay, bên tấm hình đã ngả mầu thời gian của người bạn
thân, cùng trường, chung đơn vị mấy chục năm về trước.
Đó không phải là thư, mà là tiếng kinh cầu!
Đó không phải là lời chia sẻ, mà là tiếng khóc nhớ thương, tiếng gọi
hồn của một cụ bà trên 80 tuổi ở Orlando, mẹ ruột của người bạn cùng
khóa Võ Bị, phục vụ chung với tôi tại Tiểu đoàn 7 Nhảy Dù khi vừa mới
ra trường.
Sau vài chuyến quân hành ngắn ngủi bạn tôi đã hy sinh trong một trận
chiến ngập đầy máu lửa, chết chóc, đạn bom.
Trận đánh ngập tràn uất ức, phi lý. Trận chiến mà cấp chỉ huy chiến dịch
không hiểu vì kém tài, thiếu đức, hay vì lý do gì mà mặc dù đã biết rõ tình
hình địch qua cung từ của tù binh, nhưng vẫn ra lệnh cho một Tiểu đoàn
Dù với hơn 5 trăm tay súng thử lửa với Công Trường 7 của địch với quân
số sáu bảy ngàn người! Và còn phi lý hơn, khi đụng trận lại không có lấy
một trái đạn pháo binh, một phi vụ bom đạn nào yểm trợ cho những người
lính mũ đỏ trong trận đánh lớn, kinh khiếp, hãi hùng tại Đồng Xoài ngày
12/6/65 trong đồn điền cao su Thuận Lợi thuộc lãnh thổ Quân khu III!
Nhìn tấm ảnh đen trắng của bạn tôi, theo thời gian nay đã ngả mầu vàng
đục, chụp trong những ngày đầu đời quân ngũ, khi còn đang chập choạng
ngỡ ngàng trên đoạn đường chiến binh. Hoài bão, tương lai, lý tưởng vào
đời đang hừng hực như lửa, qua ánh mắt, nét kiếm sáng ngời trong bộ đại
lễ trắng và cặp Alpha đỏ trên vai.
Trong cái im vắng của bóng đêm, tôi như đang sống lại với những đồng
đội cũ trong chiến hào, bên tiếng đạn bom, tiếng quân hò quân reo, vẳng
bên tiếng kèn xung phong của ta và địch, khi mã tấu, lưỡi lê vung lên đâm
chém ngập sâu vào thân thể.
Cái cảm giác nhọn, khô, sắc, lạnh, ghê rợn của tử thần khi lưỡi lê trên
họng súng AK dí sát vào da thịt như vẫn còn rờn rợn trên thân thể. Hình
ảnh bạn, thù, thương binh hai bên quằn quại, nhầy nhụa bên những vũng
   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166