Page 158 - MuDo67
P. 158


-
Ê,
















xích lô, anh chở cho tôi lên chợ Saigon. Xuống xe. Trả tiền. Vừa nhìn thấy
người tài xế, tôi kinh ngạc thốt lên:
- Oh! Nam, mà tại sao mày lại đến nông nỗi này?
Rồi cả hai chúng tôi ôm nhau khóc. Trong quán cóc bên đường. Câu
chuyện đời Nam đầu bạc được tiếp tục:
Về địa phương, Nam tìm lại căn nhà cũ, nhưng nó đã có chủ mới và
cũng đã sửa chữa lại to hơn. Nhà của Mỹ Ngụy bị cách mạng tịch thu,
theo hàng xóm nói như vậy. Lang thang lần mò lên thành phố, không nhà,
không người thân, không có cả miếng ăn. Dần rồi Nam lại được một người
đàn bà tốt bụng; đồng ý cho về ở mài hiên phía sau nhà, khu Phú Lâm. Bà
bỏ tiên mua cho Nam chiếc xe xich lô dạp để kiếm sống. Trước sau gần
bốn mươi năm, hoàn cảnh cuộc đời Nam được lập lại.
Lớp tuổi đời như chúng tôi. Sinh ra trong chiến tranh, trưởng thành trong
bom đạn và sau khi cuộc chiến tàn, chịu dọa dày trong thù hận và sống
kiếp tha phương. Xin cảm tạ Thượng Đế, xin cám ơn đồng đội và những
người đã nằm xuống để chúng tôi còn tồn tại.
Câu chuyện “Nam bạc đầu”, cũng chính là của tôi và có thể cũng là một
phần của ai đó. Số phận một kiếp người trong đất nước nhỏ bé.
- Nam, tao chỉ được nghe nói, mày đã cùng người đàn bà mua cho mày
chiếc xích lộ đạp được định cư tại Mỹ ?
Nếu mày có đọc câu chuyện này; mày hiểu được lý do nào tao viết, mặc
dù đã qua đi rất nhiều năm. Sau hết, tao muốn hỏi:
- Nam “bạc đầu”, thế còn thằng con trai thất lạc? Cầu mong. Nếu còn sống.
Số phận nó, cũng sẽ được một bà tốt bụng nào đó ấp ủ. Những bà Mẹ Việt
Nam muôn đời đáng kính của quê hương.
Nam Dù đại ca - cái danh hiệu mày đã phong cho tao ngày trước -.
Veterans Day 2012.
NguyenVuDuong.
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163