Page 154 - MuDo67
P. 154


Long Giao, Long Bình; không có gì đáng nói ngoài các việc dọn dẹp cảnh
ngổn ngang hoang tàn trong doanh trại, tháo gỡ vật liệu xây cất, kẽm gai
và chiến cụ trong căn cứ của quân đội Hoa Kỳ để lại. Đưa chuyển những
thứ này lên những chiếc xe vận tải của cộng quân chuyển dời ra miền Bắc.
Cuối năm thứ hai. Chúng tôi bị chuyển trại ra miền Bắc, năm đó thời tiết
miền Nam bổng trở lạnh khác thường, (thiên hạ nói do những người niếm
Bắc đem vào). Trời có gió to thổi buốt lạnh; trong đêm tối từ trại giam,
chúng tôi được đoàn xe tải bít bùng chở xuống bến tàu cảng Saigon. Từng
tốp người nối đuôi nhau đi trên mảnh ván cầu, xuống hầm tàu, loại tàu
sắt trước đây dùng để chuyên chở gạo, phân bón xuất nhập khẩu. Chúng
tôi cùng nhau ngồi bó gối trên sàn tàu, chân đan nhau, vì không còn một
khoảng trống nào rộng, đủ chỗ cho một người nằm thẳng lưng . Hằng ngày
thực phẩm khô Trung quốc,(loại bánh bột khô vị mặn ngọt) và nước uống
(chứa trong những thùng nhựa) được thả xuống từ khoảng trống ở giữa
hầm khoang phía trên đầu. Tất cả mọi sinh hoạt từ ăn uống đến các việc
vệ sinh thông thường đều xảy ra ngay tại khoang hầm sắt to lớn này. Việc
tắm gội hằng ngày hoàn toàn không. Cảnh tượng này chắc chắn, nó hơn
hẳn những hình ảnh sinh hoạt trong các trại tù binh của thời Đức Quốc Xã,
đệ Nhị Chiến,
Tàu cập bến cảng Hải phòng cũng đêm khuya, cũng từng tốp
nối đuôi nhau lên bờ. Loa phóng thanh đêm khuya của chính quyền địa
phương, lải nhải phát thanh lời chào mừng khách bị mời từ phương Nam
ra miền Bắc. Để hiếu khách, họ mời gọi ăn dưa hấu, dưa gang được đựng
trong các thúng đan tre để dưới dất, sát ngay bên cạnh các thùng phi sắt
dựng nước lã, trên nắp đậy có vài cái gáo dừa để múc uống. Tôi đi sau lưng
Nam nhắc nhở:
-Nam, mày đừng có ăn dưa và uống nước, trên tàu ba bốn ngày tụi mình
đã bị đi kiết lỵ, giờ mà ăn và uống mấy của nợ này, bảo đảm sẽ được đi tàu
suốt. Tôi lẩm bẩm: -tiên sư chúng hiểm ác thật.
Từ bến cảng Hải Phòng. Cũng lại trong đêm khuya, chúng tôi được chuyển
lên miền thượng du Bắc Việt trên các toa xe lửa, loại chở hàng , than đá.
Xuống tàu, kiểm điểm lại quân số từ lúc khởi hành tại Saigon, có hai người
chết vì không thể chịu đựng được cuộc hành trình. Giữa núi rừng hoang
vu, trại giam và hàng rào được hình thành do bởi chính những tù nhân
tự tạo lập. Một nghịch lý khó giải thích cho những người bên ngoài hiểu
được. Tại một loạt những trại miền Bắc, Hoàng Liên Sơn, Yên Bái, Cổng
Trời, Thanh Cẩm. Hai đứa có thêm biệt danh mới; tôi “Nam mưu sinh”, vì
trong những lần đi lao dộng, vào rừng chặt cây, bẻ măng, thấy những thứ
hoa trái lạ, anh em trong đội thường hay hỏi:-Nam Dù, mày lội rừng nhiều
và nghe nói cũng đã học khóa mưu sinh thoát hiểm. Riêng Nam bạc đầu,
biệt danh mới: Nam bụp, do bởi anh ăn được đủ mọi thứ, kể cả những thứ
   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159