Page 156 - MuDo67
P. 156


người thanh niên mới lớn. Mặc dù mẹ khuyên tiếp tục học lên cao, nhưng
Nam vẫn hao hức muốn đi lính để hy vọng cũng được đội trên đầu chiếc
mũ đỏ. Vì lý do này anh thưa mẹ:
- U, này, U cho phép con được đi lính, đi lính làm sĩ quan chắc chắn con
có tiền gởi về nuôi U, như vậy U ở nhà không còn phải vất vả đi buôn bán
nữa. Bà đáp:
- Mày nói thế, U cám ơn, nhưng U chỉ mong con tếp tục học thêm nữa, để
mai này, mày có mảnh bằng được nở mặt và có địa vị trong xã hội ; mà
mày đi lính nguy hiểm lắm, nếu chẳng may mày có chết, U lại sống đơn
chiếc. Từ bao nhiêu năm nay U con mình sống có nhau quen rồi.
Trước ngày anh nhập ngũ, trong bữa cơm tối có đầy đủ tất cả các
món ăn mà thường ngày anh rất thích. Sau khi cơm nước xong, hai mẹ con
ngồi tâm sự, và bà nói:
- Nam con, ngày mai con đi lính và con nay cũng đã là người lớn, U quyết
định kể con nghe chuyện đời U.
Khi nghe bà nói vậy, anh linh cảm có diều gì rất khác thường, không phản
ứng anh cuối đầu im lặng.
- Nam con, đây là sự thật đời U và chưa bao giờ nói cho bất cứ ai nghe.
Năm ấy khi U được mười bẩy, mười tám tuổi, bố mẹ gả chồng cho U,
chồng U, con trai trưởng trong một gia dình khá giả của làng trên, U về
làm dâu nhà chồng được vài ba năm. Nhưng hai vợ chồng không có con,
dần rồi bà mẹ chồng đay nghiến vì U không thể sinh con để nối dõi tông
đường. Buồn tủi cho số phận, hơn nữa chồng U, ông là người con rất có
hiếu luôn vâng lời bố mẹ. Sau cùng, U bỏ nhà ra đi. Ngày ấy U cũng không
dám quay trở về nhà bố mẹ của mình; vì sợ mang tiếng cho gia dình:
con gái đã di lấy chồng còn trở về. U sống đơn độc một mình được mấy
năm. Vào mùa Đông năm Ất Dậu, hôm đó U còn nhớ trên đường đi bán
chợ chiều về. U thấy con nằm khóc lóc thảm thiết đói khát, U động lòng
thương hại và mang mày về nuôi nấng. Những tháng năm trước đây, mày
vẫn thường hỏi U về cha mày và U đã nói dối, sau khi sinh mày ít năm,
ông đi lính cho Tây và dã chết không về.
Nói đến đây nước trong đôi mắt bà chảy trào xuống trên gương mặt đã có
nhiều vết nhăn của một kiếp con người đã chịu nhiều thống khổ. Bà nói
tiếp:
- U xin lỗi con, trước sau gì U cũng phải cho con biết sự thật về nguồn gốc
của con; đừng trách U, bởi với U, con là người duy nhất của U trên cõi đời.
Ngày đêm U vẫn thường cầu xin ơn Trời Phật ban cho mẹ con mình, sống
an lành mạnh khỏe, cho con khi khôn lớn có được một đời sống sung túc
và dịa vị trong xã hôi.
Nam ôm mẹ khóc ròng, anh khóc nấc từng cơn, âm vang còn to hơn những
tiếng khóc trẻ thơ ngày còn bé. Sau khi hoàn tất bậc trung học, Nam nhập
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161