Page 157 - MuDo67
P. 157


ngũ. Tốt nghiệp trường sĩ quan trừ trị Thủ Đức, Nam tình nguyện gia nhập
phục vụ trong đơn vị biệt kích. Đơn vị đầu trong quân ngũ, một tiền đồn
đóng chốt trong rừng sâu ranh giới giáp Lào thuộc địa phận Pleiku. Năm
tháng quân ngũ của Nam gần như chỉ sinh sống bên đồng đội trong các khu
rừng sâu hang động . Về thành phố chỉ mỗi khi được nghỉ phép hay là các
dịp thành phố tổ chức các buổi lễ chào đón các chiến sĩ có nhiều công trạng
xuất sắc từ chiến trường . Nam thường luôn được tuyển chọn là một trong
các chiến sĩ xuất sắc nhất của đơn vị. Trong một lần về phép thăm mẹ, bà
cụ tỏ ý muốn Nam lập gia đình; hơn nữa vì tuổi đời bà cũng đã nhiều , đơn
chiếc. Bà nói với Nam:
- Nam con, mày đã lớn, cũng nên lập gia đình , hơn nữa khi mày có vợ, có
nó về ở chung , mỗi khi U ốm đau cũng có người chăm sóc.
- U à, con đâu có quen người con gái nào để mà lấy. Hay U có biết cô nào,
U chọn lựa cho con đi!... Bà cụ tủm tỉm cười.
Từ ngày ra trường gần như chỉ sống ở trong các rừng sâu; bởi vậy
khi nghe mẹ thúc dục, Nam chợt nhớ đến cô nữ sinh năm xưa, trong buổi
lễ chào đón các chiến sĩ xuất sắc tổ chức tại tòa hành chánh tỉnh Tây Ninh.
Nam được cô choàng vòng hoa. Lần mò xuống Tây Ninh tìm kiếm. Phải
nói là duyên số, Nam gặp lại cô nữ sinh năm xưa, nay đã là cô giáo. Đám
cưới tổ chức thật đơn giản và mau chóng. Tất cả chỉ vỏn vẹn trong mười
ngày phép nghỉ. Theo Nam kể, bên nhà gái có lẽ vì sợ anh hăm dọa nổ tung
nhà, đành phải tiến hành ngay làm đám cưới. Cách lấy vợ độc nhất vô nhị
này, nó cũng giống y như cuộc đời anh.
Sau ngày cưới, vợ Nam về chung sống với bà cụ, Mấy tháng sau
ngày cưới, bà cụ nói riêng với Nam:
- Vợ con, U đoán chắc sau này nó sẽ bị bệnh phong và bà cũng không giải
thich lý do nào. Gần hai năm sau, vợ chồng Nam có được đứa con trai.
Khi thằng bé đến tuổi bắt đầu đi học, thì vợ Nam cũng lộ rõ bị mang bệnh
phong hủi. Nam gởi vợ sinh sống trong trại cùi Nha Trang. Hai cha con
lâu lâu lên ghé thăm. Ít năm sau đó, vợ và mẹ lần lượt qua đời. Nam mang
con lên đơn vị sinh sống. Có những ngày, sau khi hành quân từ rừng về
hay sau những bữa ăn nhậu say sớt mướt; anh lấy súng bắn loạn xạ trong
nhà làm thằng con và đứa bé gái anh thuê chăm sóc, sợ hãi quên cả khóc;
nằm chui trốn dưới gầm giường. Sáng tỉnh đậy, Nam thấy hai đứa trẻ còn
ôm nhau ngủ vùi dưới gầm giường. Sau lần ấy, anh quyết định bỏ rượu và
trở nêm trầm lặng ít nói. Cuộc di tản tháng 3 năm 75, từ miền Trung, thằng
con Nam bị thất lạc.
Gần chục năm tù đày Nam được cho xuất trại từ miền Bắc. Tôi
ra tù sau đó hơn một năm từ trại Xuân Lộc. Vài tuần lễ sau khi ra khỏi tù.
Trong buổi chiều mưa to, trời có nhiều mây đen u sám, từ trước cổng cũ
Hoàng Hoa Thám Bẩy Hiền, tôi gọi xe.
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162