Page 185 - MuDo67
P. 185


lâu lắm rồi mình không gặp nhau cô nhớ em lắm.” Khuôn mặt của người
thiếu nử vẩn ẩn hiện trong làn nước rồi văng vẳng vọng lại tiếng đàn Piano
và tiếng hát:
“Ave Maria. Con dâng lên lời chào Mẹ….” bài hát quen thuộc của cô
Thanh.
Cảnh vật như nhảy múa trong mắt khi hắn lần mò lôi ra nhửng viên thuốc
ngủ mà hắn đã dành dụm trong một thời gian tại bệnh viện. Bỏ các viên
thuốc vào miệng hắn cầm chai rượu tu một ngụm lớn rồi nằm xuống miệng
nói nhỏ:
“Cô Thanh chúng mình sẽ gặp lại. Em đi thăm cô đây.”




















Jennifer bước vào phòng trực ký tên lên ca 7 giờ đêm rồi đi như chạy đến
phòng bệnh nhân người Á Châu. Linh cảm có một điều gì xảy đến cho
người bệnh nhân này khi nghe y tá trực báo cáo không thấy bệnh nhân
trong buổi ăn trưa và chiều. Bước vội vào phòng không thấy người bệnh
trên giường trong khi tiếng nhạc vẫn vọng lên từ chiếc Cassette bản nhạc
“Love is blue.” Ánh nắng đã nhạt từ cánh màn sáo không đóng ở cửa sổ.
Nàng bước vội đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường cầm lấy bức thơ đặt bên
cạnh chiếc cassette.

Jennifer thân mến.
Tôi viết thơ này cho cô vì tôi rất mến cô và tin tưởng cô sẽ giúp tôi
vài điều khi tôi đi xa và chỉ có cô là tôi muốn chia xẻ chút ít đời tôi. Qua
những săn sóc của cô tôi cảm rằng có sự ấm cúng thân thiện đặc biệt cô
dành cho tôi. Giúp tôi nhé.
Jennifer! Cuộc đời tôi hình như gắn liền với biển. Tôi sinh ra và lớn lên
trong một làng đánh cá xứ đạo nhỏ ven biển tại miền Bắc. Nó được gọi
là biển Thái Bình Dương. Bố tôi là một ngư phủ; tuổi thơ của tôi êm đềm
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190