Page 55 - MUDO82
P. 55
Mũ Đỏ 82 53
thì chỉ tôi gọi được cho anh thôi). Khi tôi sinh lần thứ hai là cặp sanh
đôi một trai một gái. Anh có được phép về thăm tôi đôi ngày...... Gia
đình đối với tôi bấy giờ là một gánh nặng oằn vai vừa đi làm, vừa có
ba đứa con mọn. Người giúp việc thì thấy tôi đơn chiếc, lại hay làm
reo, tôi thật sự muốn ngã-gục...... Cuối cùng tôi quyết định sang căn
nhà màu xanh cẩm thạch ấy. Dọn nhà về Vũng Tàu để được sự gíúp
đỡ cuả ba mẹ và các chị em của tôi. Hôn nhân đối với tôi lúc ấy là
một địa ngục. Tôi tự trách mình sao vội vàng ưng anh để rồi ôm hậu
quả. Tôi nghĩ, có lẽ sau khi đã đạt được mong ước của người đàn
ông, có vợ có con, có một gia-đình của riêng mình. Bây giờ là lúc
anh thực hiện hoài bão mong muốn, đã ấp ủ từ lâu của anh. Ý nghĩ
nầy, đã đốt cháy tim, gan tôi và từ yêu tôi đâm ra hận anh. Ngược
lại, mỗi khi đi làm về vui với các con, lại là một nguồn hạnh phúc vô
biên khi chúng cười, chúng tập nói, tập đi (Anh chưa bao giờ hưởng
được hạnh phúc ấy !.) Tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao anh có đủ điều
kiện ở gần vợ con, mà anh lại phải ra tuyến đầu.? ...........Cho đến
khi được tin anh bị thương, khi Đặc công VC tấn công vào nửa đêm
. Dầu giận anh bầm gan tím ruột, nhưng đã trót nhận bổn phận của
người làm vợ, tôi vẫn khăn gói ra Đại Lộc thăm anh... Khi ấy, tôi
mới tìm được câu trả lời cho chính mình... Một ngày ở lại doanh trại
nơi đóng quân của Lữ Đoàn 3ND nói
là doanh trại cho oai một chút. Thật ra
đó là một ngọn đồi trọc, khô cằn được
bao bọc xung quanh bằng kẽm gai, cọc
sắt ......Tôi đến nơi đây vào chiều hôm
trước. Sau một đêm ngủ trên chiếc ghế
bố chật hẹp, dưới hầm đất sét ẩm mùi
đất, thật khó chịu. Sáng hôm sau tôi đi
loanh quanh nơi các anh làm việc. Tôi
phải nhìn nhận lính Nhảy Dù có kỷ-luật
đáng phục. Tôi lang thang từ nơi nầy
đến nơi khác. Các anh vẫn âm thầm làm công việc của mình, dường
như không ai chú ý tới tôi (hay không dám) thỉnh thoảng có anh gật
nhẹ đầu chào tôi. Không có sự ồn ào, không nghe tiếng cười, tiếng
huýt sáo.... Tôi chợt nhớ đến bài hát Kẽ ở miền xa của nhạc sĩ Trúc
Phương. Đúng là trời quen, đất lạ, nhiều đông, lắm hạ....thiếu bóng
đàn bà..... Tôi đang là người đàn bà duy nhất ở đây. Quanh tôi chỉ là
Xuân Nhâm Dần, 2022