Page 59 - MUDO82
P. 59

Mũ Đỏ 82             57

bầm tại ba mẹ biểu cưới chớ con đâu muốn cưới bây giờ ! ..Thấy tôi
ngồi buồn vì bị mẹ la ba tôi an ủi “Con xuống bếp coi phụ mẹ đi,
mẹ cực suốt ngày rồi” Ông nói tiếp “Tội nghiệp mấy ngày nay, phần
trang trí trong, ngoài điều do thằng Phi lo hết đó” đang bực mình tôi
vọt miệng “Sến thấy ớn luôn” ba tôi nạt “Nói bậy! Sắp lấy chồng
rồi đó, ngày mai là con thuộc về người ta rồi...” Giọng nói ba tôi
chùn xuống có lẽ xót xa vì sắp mất con gái.... Tôi chợt thấm thiá cho
nỗi lòng người làm cha, mẹ .Vui vì con nên gia-thất mà cũng buồn
vì nuôi dạy con khôn lớn, rồi đem tặng cho người khác (đã tặng mà
còn phải làm cho rình rang, đúng là mâu thuẫn). Không trách sao mẹ
tôi bực-bội.... Riêng tôi, làm sao tôi không buồn cười khi nghĩ đến
ngày cưới mà cô dâu mất hồn vì trách nhiêm (22 tuổi ta được làm
trưởng phòng XH cho một TK, oai lắm chớ bộ) Có lẽ lúc đó, tôi mê
công việc hơn là mê lập gia đình. Dường như tôi và anh lúc nào cũng
là hai con đường thẳng song song mà thôi......... Thời gian có lẽ như
ngừng lại với tôi lúc nầy. Khi tôi đang trãi lòng mình cho các anh chị
trong GĐMĐ..... Giáng Sinh tới (25-12-21) Chúng tôi vừa tròn 50
năm ngày cưới. Nhưng thật sự tôi chỉ có được gia đình của mình 39
năm thôi. Hơn11 năm sống trong âu lo, hồi hộp, nghẹn ngào, cuối
cùng uất hận khi phải bỏ nứơc ra đi .......

   Sự thật mà nói, thời gian đối với tôi không là liều thuốc tiên, như
người đời thường ví von. Cũng không là liều thuốc độc (vì trôi quá
nhanh) Khi các con đã có đời sống riêng của chúng. Tôi thấy mình
nhẹ hẳn ra. Chiếc gánh oằn vai đã được đặt xuống. Bây giờ thời gian
còn lại là của riêng tôi. Tôi bắt đầu “Trả tự do” cho anh và cho chính
mình (không phải ly dị). Điều tôi muốn nói ở đây là sẽ không kiểm
soát lẫn nhau, không cần đúng giờ giấc như xưa nữa. Anh muốn ôm
TV đến 2, 3 giờ sáng là quyền của anh, điện thoại muốn nói bao lâu
cũng được. Anh không được “sai, bảo” khi tôi đang mê phim bộ.
Cơm tôi nấu sẳn không muốn dọn lên bàn thì cứ bới vào tô mà ăn.
Mọi thắc mắc về vật chất, tiền bạc không còn vướng bận chúng tôi
nữa. Căn nhà Cẩm thạch bớt tiếng cằn nhằn, cãi cọ, và dường như
nó cứ lạnh dần (Căn nhà đang cư ngụ tôi cũng sơn màu xanh cẩm
thạch như ngày xưa). Đôi lúc tôi thầm nghỉ, có khi nào ngôi nhà nầy,
sẽ trở thành một tảng đá cẩm thạch hay không ??..... Hôm tôi đến
nhà Hoàng Thu chơi. Cô bé vui tánh, mà em trai tôi luôn gọi là Thu
Vàng, đang sống một mình trong căn nhà lạnh lẽo. Thu đã tâm sự

Xuân Nhâm Dần, 2022
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64