Page 56 - MUDO82
P. 56
Mũ Đỏ 82 54
áo trận và vũ khí ..............
Rời Đại Lộc chiều hôm đó, sau bửa cơm trưa, chính tay tôi nấu,
và chúng tôi cùng ăn với TT Phát. Tôi mang tâm trạng xót xa khi
rời ngọn đồi trọc khô cằn ấy. Hơn một giờ đồng hồ trên máy bay
tôi miên man suy nghĩ, không biết tôi có còn gặp lại anh, TT Phát
hay những anh bạn đồng đội của anh mà tôi được tiếp xúc nửa hay
không ?? Đạn AK đã chạm nhẹ anh được một lần, thì làm sao không
có lần nữa, tôi nghe sóng lưng mình chợt ớn lạnh. Trong căn cứ nhỏ
ấy, đã chứa đựng hơn 100 người. Người cha, ngưòi chồng và những
thanh niên trẻ chưa từng biết đến tình yêu, họ đang ở tuổi ham vui,
phải sống xa gia đình ...Rồi đây, sẽ có bao nhiêu góa phụ, bao nhiêu
mái đầu bạc, khóc cho những mái tóc xanh??? Tôi nhắm đôi mắt
lại, không dám nghĩ tiếp ....... Trong cuộc chiến dài hơn ba mươi
năm đó. Không phải chỉ có lính Thiện chiến như ND, BĐQ, TQLC
...v..v... mà còn biết bao nhiêu đơn vị khác, cũng vì bảo vệ màu cờ,
sắc áo, mảnh đất quê hương, mà phải hy sinh. Bây giờ tôi đã hiểu
anh hơn. Có lẽ vì bản tánh cương quyết, kiên nhẫn (nên anh đã chinh
phục được tôi) Với bản tính ấy khi đã khoát lên người màu áo hoa
của lính Mũ đỏ. Dù có phải xa rời vợ con để hoàn thành trách nhiệm
anh cũng chấp nhận. Càng hiểu rỏ anh, tôi càng thấy hãnh diện khi
được làm vợ lính, nhất lại là lính Nhảy Dù.
Sau khi đất nước rơi vào tay bọn CS. Chiến tranh chấm dứt. Tôi
cũng đau đớn như mọi người dân miền Nam... Trong nỗi đau buồn
ấy tôi lại có một niềm vui nhỏ của riêng mình, là từ đây anh sẽ không
xa mẹ con tôi nữa. Niềm vui trùng phùng chưa trọn. Anh lại phải
xa vợ con lần nữa. Vào nhà tù của VC để nhận sự trả thù của bọn
chúng. Không người tù nào, có bản án nên sẽ không có ngày mãn
hạn tù (có lẽ mọi người đều hiểu rỏ sự tàn độc của VC) Trong giai
đoạn kéo dài hơn chục năm nầy. Sự vất vả của những ngươi vợ lính,
tôi không đủ can đảm để khơi lại nữa.... Riêng tôi suốt thời gian đó
tôi rất đau khổ. Phải sống nhờ vào sự giúp đỡ của Ba má anh. Vì ba
đứa con còn quá nhỏ. Thương các con, tôi đã quyết định lẫn trốn,
không đi cải tạo (tôi mang cấp bậc Trung úy). Thêm nổi lo lắng hơn
cho anh. Thà rằng anh chết trên chiến-trường như một người hùng,
chớ không thể chết nhục, vì thiếu ăn, thiếu thuốc trong lao tù cộng
sản. Bao nổi âu lo, khiến tôi lúc ấy ốm như con cá khô. Tôi thừa hiểu
sự chịu đựng của các anh trong nhà tù VC không phải vì ham sống
Xuân Nhâm Dần, 2022