Page 52 - MUDO82
P. 52

Mũ Đỏ 82                                                          50

xuống hẳn vài cm. Được biết lúc đó ông đang phải lọc máu hàng

tháng. Chúng tôi vừa ăn trưa, vừa trò chuyện, ngót vài giờ đồng hồ

may là ngày thường nên quán không quá đông khách. Trong câu

thăm hỏi tôi đã vô tình hỏi về bà. Giọng nói ông như chùn xuống:

- Bà ấy về ở với con trai, còn tôi ở đây với đứa con gái.

Tôi cãm thấy ái ngại và biết rằng mình vừa hỏi một câu không nên

hỏi!. Và từ đó tôi im lặng. Hai thầy trò anh nói uyên thuyên, chuyện

nay thì ít mà chuyện xưa thì nhiều .... Đó cũng là lần sau chót anh

được gặp thần-tượng của anh ....Thời-gian thương tiếc cho sự ra

đi của ĐT lắng động đôi chút. Bây giờ anh bắt đầu nói nhiều, nói

dai, nói trong bửa cơm, nói trong khi đang lái xe. Ngày nào tôi cũng

phải nghe anh kể chuyện lúc anh làm việc với Trung Tá Phát (khi

ấy ông còn mang lon TT.), trong thời gian anh ở Lữ đoàn 3 ND .

Những kỷ-niêm gắn- bó của anh với các anh em , khi đóng quân ở

Đại Lộc thuộc Đà-Nẵng (Quảng-Nam ). Anh cứ kể đi, kể lại những

câu chuyện cũ rích, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Hết

chuyện nầy, đến chuyện khác, đôi khi cười thật thoải mái, đôi lúc lại

ngậm ngùi. Tôi thật sự mệt mõi, nhưng vẫn làm thinh chịu đựng, để

cho anh tiếp tục hành hạ đôi tai của mình. Tôi nghĩ, đây cũng là tâm

trạng chung của các “ Phu nhân lính Dù”. Sự chịu đựng của đôi tai

bây giờ, thì thấm gì với sự chịu đựng của cã cuộc đời, khi làm vợ

một người đàn ông, luôn hảnh diện mình là một Thiên-thần Mũ đỏ

.....Những nỗi lo sợ, xót xa, cay đắng, cô đơn qua bao nhiêu năm dài

tháng rộng mà các nàng vợ lính Mũ đỏ đã phải gánh chịu. Khi nói

đến chử “đựng” tức là phải có một cái bao, cái bị, cái lu, cái hủ v ..v..

để chứa sự chịu đựng của các nàng. Nhưng sự chịu đựng ấy quá bao

la không có một thứ gì chứa nổi. Tôi cũng đã thấu hiểu, vì tôi cũng

là vợ của lính Dù. Sở dĩ tôi dùng chữ “nàng” để nói về vợ lính Dù ở

đây.... Khi ấy chúng tôi hãy còn quá trẻ, những nàng thiếu nữ đang

ở tuổi thanh xuân, được sự ân cần săn sóc, thương yêu cuả cha mẹ,

chợt bước ra khỏi vòng tay của gia đình, đi làm vợ lính thì phải biết

chấp nhận số phận.... Người đời vẫn thường nói “Yêu là mù quáng

!” Câu nói nầy đối với tôi, thật chính xác .....................

Sau ngày đám cưới, tôi cứ nghĩ là tôi sẽ có căn nhà lý tưởng cuả

riêng mình. Không còn phải nghe mẹ cằn nhằn, con gái phải thế nầy

thế nọ ..v.v.. Nhưng chữ nhưng bao giờ cũng cay đắng.... Bây giờ

tôi sẽ quay ngược lại thời gian....... Trong suốt một năm tròn theo

Xuân Nhâm Dần, 2022
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57