Page 57 - MUDO82
P. 57

Mũ Đỏ 82             55

mà phải cố sống cho vợ con mà thôi...... Cám ơn trời. Sau hơn sáu
năm, một lần may mắn nữa đến với tôi. Anh đã lê được bộ xương
bọc da về với tôi và các con . Tinh thần anh lúc đó thật sa sút chỉ
có hận thù mà thôi........ Cuối cùng chúng tôi lại thêm một lần may
mắn nữa. Đã được định cư ở xứ tự do. Không còn phải nhìn thấy sự
tàn phá đất nước của bọn người “Cầm cày lãnh đạo”. Chúng tôi bắt
đầu cuộc sống mới, với số vốn cỏn con mang theo. Nơi xứ lạ chúng
tôi cố hết sức để thích ứng với hoàn cảnh. Anh vẫn lo lắng cho gia
đình. Nhưng dường như anh mất đi bản tánh ngọt ngào của ngày
xưa. Ngoài việc làm để kiếm sống qua ngày, anh dành hết thời giờ
cho việc chống cộng, bất cứ nơi nào có tổ chức chống cộng, đều có
mặt anh. Sau đó GĐMĐ được thành lập, dường như anh đã có một
điểm tựa tinh thần. Anh tìm lại được bạn đồng đội ngày xưa, anh
vui hơn khi được nhắc lại chuyện cũ (anh vui nhưng tôi buồn vì bill
điện-thọai). Hàng năm anh lại dẫn tôi đi hết Tiểu bang nầy tới Tiểu
bang khác của Hoa Kỳ (không phải được đi du lịch) mà để đi dự
Đại-hội thường niên. Mỗi lần đi đều vội vã, phải đến nơi cho đúng
buổi họp mặt gia đình MĐ đêm thứ sáu. Trọn ngày thứ bảy là của
các anh họp hành (tôi lại phải ngồi chờ ngoài phòng họp hay ngủ
vùi trong khách-sạn). Sau buổi tiệc tối thứ Bảy, sáng sớm Chủ nhật
phải vội vã lên máy bay về, để kịp đi cày ngày thứ hai. Tôi rất quý
sự tổ chức nội bộ của các anh MĐ nhưng tôi lại cũng quá mệt mỏi vì
phải làm chiếc bóng lẽo đẽo theo anh ........Trách nhiệm làm vợ một
người lính, đối với tôi đã quá dài. Tôi thấy mình đã hoàn thành trách
nhiệm. Bây giờ là lúc tôi sẽ sống cho tôi. Câu hỏi được đặt ra ???
Thời gian còn lại nầy tôi sẽ sống như thế nào, thì mới gọi là sống cho
mình....... Nói đến 3 chử “Sống cho mình” làm tôi nhớ đến chuyện
đã gặp lại người đồng hương hôm đi chích ngừa Covid 19 lần hai,
trong lúc đang ngồi chờ 15 phút xem phản ứng của thuốc. Một người
đàn bà khập khễng với chiếc gậy nhỏ đến hỏi tôi “Xin lỗi có phải
chị là chị Mỹ-Lệ ?” Tôi ngạc nhiên vừa trả lời vừa kéo chiếc mặt nạ
xuống “Dạ phải, Xin lỗi bà là ... .” tôi chưa nói hết câu bà ấy cũng
vội kéo chiếc mặt nạ xuống “ Em là Hoàng Thu đây, chị còn nhớ em
không?” Tôi còn đang ngờ ngợ thì bà ấy nhanh nhẫu Thu Vàng đây
nè em học chung với Tân em trai chị, chị nhớ chưa ? Hồi đám cưới
của chị em phụ suốt ngày đó .......” Thu nói luôn một hơi. Tôi vẫn
còn mường tượng, nên trả lời Thu theo phép lịch sự “ Chị nhớ rồi,

Xuân Nhâm Dần, 2022
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62