Page 60 - MUDO82
P. 60
Mũ Đỏ 82 58
với tôi. Mối tình đầu của cô với anh chàng Mũ Đỏ (Cũng lại yêu lính
Nhảy dù) thật ngắn ngủi, cưới nhau hơn một năm thì mất nước. Đứa
con trai đầu lòng của họ vừa tròn tháng, thì chồng cô đi tù. Chồng
Thu chỉ là Thiếu-úy thôi, nhưng vì anh tốt nghiệp ở trường CTCT
(đối vớí VC hai chử Chính trị là CIA) nên chúng đã đày anh ra miền
Bắc xa xôi. Chồng Thu đã bỏ thây nơi rừng hoang lạnh lẽo ấy .......
Thu ôm con theo ba mẹ vựơt biên. Giờ con trai cô cũng nối bước
cha nó, trở thành một sĩ quan Nhảy dù của quân đội Mỹ. Tôi hỏi Thu
“Chồng em mất đã lâu, sao em không bước thêm bước nữa?” Thu
nhẹ giọng kễ “ Khi em sang đây, trong trường Đại học em có quen
một anh chàng Mỹ gốc Tây ban Nha, ra trường tụi em cũng cưới
nhau. Nhưng có lẽ vì con riêng của em, nên chúng em cũng thường
xích mích. Em chán nản và sau lần ly dị đó em sống một mình cho
đến bây giờ”. Nhìn bước đi khập khễng của Thu tôi thấy xót xa cho
thân phận những người lớn tuổi phải sống lẽ loi một mình. Tôi hỏi
Thu sao không sống với con trai. Một lần nữa Thu có vẽ ngao ngán
“Khó lắm chị ơi! Con em lớn lên ở Mỹ, làm lính Mỹ, có vợ Mỹ làm
sao em sống chung được!”. Tôi lại thấy xót xa cho Thu.... Sau lần
gặp Thu, về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cũng là vợ lính ND sao số
phận Thu lại quá hẩm-hiu. Có lẽ người đời nói rất đúng “Được voi
còn đòi Tiên” Dường như tôi đã có tất cã hạnh phúc mà nhiều người
mong muốn. Ở vào tuổi thất thập này rồi mà tôi vẫn còn có anh bên
cạnh. Con cái cũng thành tài, vẫn luôn thăm hỏi sức khoẻ ba, mẹ.
Căn nhà cẩm thạch của chúng tôi không phải lúc nào cũng lạnh (như
tôi nghĩ). Bây giờ nghĩ lại đôi lúc nó cũng ấm hẳn lên qua những
câu săn sóc lẫn nhau. Khi chợt nghe những tiếng ho, tiếng nhảy mũi
“Anh! em, có sao không?”. Đôi bàn tay nhăn nheo gãi hộ nhau chiếc
lưng, hay bóp dùm đôi chân khi bị vọp bẻ. Đôi bàn tay sẽ ấm hơn
khi dìu nhau bước qua khúc cây, tảng đá khi cùng đi tản bộ..v..v .Đó
là cuộc đời của tôi với anh chàng lính Nhảy Dù ..... .
Thời gian đã trôi thật chậm khi chúng ta còn trẻ, bây giờ thì lại
thấy thời gian đi thật nhanh. Có ai mà không thấy luyến tiếc!. Nói
đến chữ tiếc làm tôi nhớ đến chuyên của chúng tôi. Lúc mới quen,
anh có tặng tôi một cuốn chuyện ngắn tựa cuốn sách là “Love storỵ”.
Đó là tác phẩm cuả Erich Segal nổi tiếng lúc bấy giờ. Đã đựợc quay
thành phim và dịch ra nhiều thứ tiếng. Nhận cuốn sách tôi nghĩ (còn
bày đặt lãng mạn). Nhưng khi đọc đến đoạn cuối tôi mới hiểu ý anh
Xuân Nhâm Dần, 2022