Page 216 - MUDO 81
P. 216

Mũ Đỏ 81                        214

không sống với quá khứ .......Tôi đứng lên, quay lưng về phía anh
cười nhẹ, nhưng không cho anh thấy, vừa bước ra sân sau, vừa nói
vói lại với anh “Thì anh cứ la to cho bể nhà luôn đi” Hù chút cho
anh sợ thôi. Dường như đã lâu lắm rồi tôi không còn hay hờn giân.
như xưa nữa, khi nhận biết mình đang già dần đi. Nhìn quanh căn
nhà vắng vẻ chỉ còn lại có đôi vợ chồng già. Lo-lắng, chăm-sóc cho
nhau sợ không còn kịp với thời gian ngắn ngủi còn lại của đời người
.Tại sao lại phải phí thời giờ mà vạch lá tìm sâu để gây-gỗ, đễ hờn
giận nhau. Thời gian đối với tuổi về chiều thật quý báo (lại là ý nghĩ
của riêng tôi ) .......

    Đẫy nhe cánh cửa buớc ra sân sau, nắng vẫn rực rỡ, những cây
rau mầm bắt đầu trổ những chiếc lá non nho nhỏ, chúng cố vươn
mình đón nắng sáng. Cây chuối ở cuối vườn lá cũng xanh tươi mơn
mởn dầu nó cũng mới vừa lên cao chừng nữa thước. Nhìn quanh
khu vườn tôi thấy như mình đang sống ở VN ........Có-lẽ, trong giờ
phút nầy cũng có hàng triệu người Việt ti-nạn cộng sản như tôi cũng
đang chăm sóc khu vườn của mình đễ tìm chút dư vị cuả quê hương
.....Chỉ xót- xa là chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy một Việt Nam
như ngày xưa. Nước Việt vẫn còn đó, nhưng chính nghiã thì đã mất
.Không biết đến bao giờ con cháu chúng ta mới hít thở đựơc không
khí trong lành, mới tìm được tự do thật sự, mới thoát khỏi hai chữ
mà cả thế giới kinh-tởm: “ Cộng-sản .” ......Thật xót xa cho một đất
nước đã từng được mệnh danh là con rồng của Đông Nam Á ...........
Mà giờ đây !!!!! Thật xót-xa .............

          Springfield VA 2020

          Mỹ-Lệ .

Tháng mười hai không hai không
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221