Page 212 - MUDO 81
P. 212

Mũ Đỏ 81                        210

trại và cũng không thể nào ngờ rằng, cuộc đời tôi đã được thượng đế
chiếu cố. Không hiểu ngài đã vô tình, hay lúc đó ngài đãng trí, nên
đã gắng liền cuộc đời tôi với anh chàng lính Mủ-đỏ gàn dở nầy .....
Thời gian anh làm việc ở trại Hòang hoa Thám, tôi chưa có dịp nào
ghé đến nơi làm việc của anh. Lúc bấy giờ cũng là thời gian dầu sôi
lửa bỏng của Tiểu khu Phước Tuy. VC đã từng pháo kích vào dinh
Tỉnh trưởng. chúng liên tục đánh phá đồn. Đêm đêm lẻn về bắt dân
chúng đóng góp cho chúng (chúng gọi là thâu thuế) Bảo vệ đồng bào
Nghiã quân ở xã, ấp cũng thương vong không ít. Dân chúng hoang
mang lo sợ. Để gìn giử an-ninh cho đồng-bào trong tỉnh. Theo lệnh
của Tỉnh-trưởng, các tiểu đoàn, đại đội ĐPQ thường tổ chức những
cuộc hành quân càn quét vào mật khu của VC. Cuộc hành quân nào
mà chẳng có hi sinh. Phòng Xã hội chúng tôi bận lu bù, công việc
cứ bao quanh, tôi cứ xoay như một cái chong chóng. Kế đó là đông
bào Việt tạm dung ở Campuchia lại bị “cáp dzuồn”do đám loạn quân
Lonnol, dã man tàn sát không biết bao kiều bào VN ở đó bị chúng
chặt đầu. Họ tuôn chạy về nước. Tiểu khu của chúng tôi có nhiệm vụ
tiếp nhận và lo ổn định đời sống cho vài ngàn gia đình đáng thương
đó ...........Khi mọi việc ở Tiểu khu tạm ổn định. Tôi vừa có chút thời
gian, đễ vui đùa với các con và tìm chút không khí trong lành đễ
thở, thì tôi lại bị nghẹt thở thêm lần nữa, là khi biết tin anh đã theo
chân Trung-tá Phát (Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 3 đang đóng quân ở
Đại Lộc Đà Nẳng) ra vùng hành quân. Đơn vị anh đóng ở sát biên
giới Hạ Lào ......Tôi vừa giận anh vừa xót xa khi đứa con gái lớn
của chúng tôi luôn miệng hỏi “Ba đâu?” vì khi còn làm việc ở trại
HHT đôi tuần anh về thăm vợ con trong một ngày cuối tuần (Saigon
đến Phước Tuy chỉ hơn một giờ đồng hồ phóng xe Honda) Hai cháu
bé sinh đôi của chúng tôi một trai một gái chưa tròn sáu tháng nên
chúng cũng chưa biết nhớ ba. Hơn ba tháng trôi qua tôi giận nên
không gọi thăm anh. Thường thì tôi luôn là người gọi anh trước. Vã
lại bây giờ anh đang ở vùng hành quân, thì làm sao gọi cho tôi được
.Chỉ có tôi mới có thể gọi anh được mà thôi, nói thật ra gọi được anh
cũng không dễ, đôi khi tôi ngồi cã nữa giờ ở trung tâm truyền tin
(lén dùng đường dây riêng cuả các tướng mới liên lạc được ra vùng
đóng quân của anh, có lẽ vì tầm hoạt động khá bao quát của tôi nên
tôi mới quen biết nhiều và được mọi người giúp đở) đó là may mắn
cho gia đình tôi, trong thời chinh chiến.Vì con gái tôi, thỉnh thỏang

Tháng mười hai không hai không
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217