Page 210 - MUDO 81
P. 210

Mũ Đỏ 81                        208

sang cười với anh và nhờ việc.
       - Anh mở dùm vòi nước cho em tưới cây.

   Vừa mở nước anh vừa ho sặc sụa. Tôi chợt hỏang hốt. Bước vội
đến vuốt ngực và đập nhè nhẹ vào lưng anh vừa hỏi:

    - Anh có sao không? Coi chừng bị nhiễm Covid 19 thì khổ!
  Đặt tay lên trán anh ,nghe trán anh lạnh ngắt, có lẽ vì anh mới vừa
rửa mặt xong.Tắt vội vòi nước, nắm tay anh kéo vào nhà, tôi thật
sự lo-sợ. Ngày nào xem TV cũng nghe thông báo, số người nhiễm
bệnh và người chết cứ tăng lên vùn-vụt, đến phát lạnh người.Tôi kéo
anh đến chiếc sofa đẩy nhẹ anh ngồì xuống.

     -Anh ngồi xuống đây đi, em gọi bác sĩ gia đình, hay là gọi 911?
  Anh chợt nổi quạu hét to lên:

     -Em làm cái gì vậy! Chỉ ho vì bị sặc hơi thôi, hai tuần lễ nay
có đi đâu, có gặp được ai mà bị lây bệnh. Lúc nào cũng lo tầm
xàm, nói tầm bậy không! VC bắn còn không chết, ở đó mà lo chết
vì Covid ! .......

 Tiếng hét to của anh làm tôi giựt mình. Thì ra, tôi vừa chạm vào tự
ái cuả một người lính trận, nhất lại là người lính Mủ đỏ như anh. Nổi
lo-sợ anh bị nhiễm Covid 19 chợt tan biến, khi nổi xót xa ập đến.
Không phải tôi xót xa vì vết sẹo, còn hằng đậm trên sóng lưng anh.
Mà tôi thật sự xót xa cho hoài bảo của một người lính, bị đứt đoạn
nữa đường.Thử hỏi, có người thanh niên nào, khi tình nguyên khoát
chiến y đi cứu nước, mà không muốn chiến thắng vẽ vang.Dầu rằng
phải hi sinh nơi chiến địa. Nhưng tất cã quân nhân cuả QL VNCH
đều bị “Bức-tử“ phải buông súng mà thôi. Nổi đau đớn của anh và
đồng đội anh càng cao, thì nổi xót xa của tôi càng dày .............Thật
ra, tôi cũng là một quân nhân như anh. Nhưng là quân nhân không
tác chiến. Nhiệm vụ của tôi, một sĩ quan xã hội, tôi chỉ lo săn sóc
đời sống cuả gia đình quân nhân, giúp đở các sản phụ, khi chồng của
họ thi hành nhiêm vụ ở xa, thăm nom an-ủi các thương bệnh binh
v..v... Nhưng chính bản thân tôi cũng đã bao lần xót xa đến tột cùng.
Tôi đã nhiều lần, ôm chặt những người quá phụ trẻ trong tay mình,
khi họ lăn lóc, vật vã bên chiếc quan tài lạnh ngắt của chồng, mà
không nghe được lời trối trăn lần cuối. Những đứa trẻ đầu chít khăn
tang, có đứa mặt hãy còn ngơ ngác, chưa biết khóc thương cha, chưa
hiễu thế nào sự là chia lià, là sự mất-mác ...........Chúng chỉ khóc to
theo mẹ , khi thấy mẹ chúng khóc mà thôi.......Đôi lần với đôi bàn

Tháng mười hai không hai không
   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215