Page 215 - MUDO 81
P. 215

Mũ Đỏ 81                        213

riêng tôi) mới thoáng đó mà tóc tôi đã phai màu. Tôi đã theo chân
anh chàng Mủ-đỏ của tôi đi thật nhiều tiểu bang của Hoa Kỳ nầy.
Không phải là đi du lịch mà là đi tham dự Đại hội Nhảy dù hàng năm
......Bây giờ tôi mới được quen biết những chiến hữu của anh. Được
nghe thật nhiều về những chiến tích, những trận đánh hào hùng.
Càng nghe tôi càng khâm phục, và càng thấy hảnh diện được làm
vợ của lính Mủ-đỏ .........Thời gian lại càng trôi nhành hơn, khi các
con của chúng tôi trở thành cha ,mẹ, và chúng tôi được thăng chức
ông bà . Tôi bắt đầu có thêm nhiều nổi xót-xa khi cứ thỉnh thoảng
đựơc tin các chiến hữu của anh ra đi ...Mỗi một người mằm xuống
là muôn ngàn nổi xót-xa, cho các anh em nhảy dù ở hải ngoại và
cã những anh em còn kẹt lại trong nước ........Tôi đã được chứng-
kiến nhiều đám tang của các chiến-sĩ nhảy dù đã phải nằm xuống
ở xứ người. Khi nhìn các anh em Mủ đỏ chào kính và hoàn tất mọi
thủ-tục tiễn đưa cho chiến hữu của mình đã ra đi ....Lá cờ vàng ba
sọc đỏ như một chiến y bao trọn thân người chiến-binh ...... Người
đời hay gọi các anh là Cựu chiến binh riêng tôi các anh luôn là các
chiến-sĩ. Vì các anh có một người nào nhận lệnh giải-ngủ đâu mà
gọi là “Cựu .” .......Đôi khi tôi nghe vài người khó tánh nói với nhau
“ Lá cờ chỉ đễ dành cho những ngừơi lính chết trận mới được phủ
mà thôi .” Đó là điều đúng thật với quân kỷ cuả nhà binh ....Nhưng
thử xét lại đi, các chiến sĩ bạc đầu nầy nếu trận chiến còn tiếp diễn
thì họ cũng anh dũng chết cho sông núi chớ đâu phải chết già ở nơi
đất tạm dung ........Có nhiều người còn dặn-dò gia đình là họ muốn
được chôn với bộ quân-phục. Tôi cũng đồng ý với câu nói “Chiếc
áo không làm được thầy tu” Nhưng trong trường hợp một quân nhân
họ muốn được quân phục bọc thây đó là sự hảnh diện của họ. Tại
sao chúng ta luôn ca tụng những anh hùng thuở xa xưa da ngựa bọc
thây mà người lính QLVNCH muốn được yên nghỉ trong bộ quân
phục, thì có gì đáng đễ bình phẩm, Một đời là lính cho đến khi nhắm
mắt xuôi tay ho vẫn là người lính, dù họ ở trong hoàn cảnh nào, thời
gian ,không gian nào .......Tôi chỉ xót-xa cho họ là họ không có điều
kiện đễ làm tròn nhiệm vụ cuả một người quân-nhân mà thôi..........!

      Làm gì mà ngồi im dậy ! giận rồi sao ?
 Câu hỏi của anh lại kéo tôi trở về với thực tại. Dạo nầy tôi hay
nhớ về chuyện xưa. Người đời hay nói, người già thường sống cho
quá khứ. Cũng đúng thôi, người già rồi, thì làm gì còn tương lai mà

Tháng mười hai không hai không
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220