Page 211 - MUDO 81
P. 211

Mũ Đỏ 81                        209

tay trần, tôi cũng phải cầm những mẫu xương vừa mới nhăt về ở bãi
thiêu xác, của gia-đình người lính tử trận. Mẹ anh ta trao mẫu xương
cho tôi với dòng nước mắt lăn dài, bà nói trong nghẹo ngào. “ Cô
coi đi, xương cháy mà chỗ đen, chỗ trắng như vầy, là con tôi bị chết
oan đó cô ơi ....” (phong tục của người Việt gốc Campuchia, họ thiêu
xác ngoài đồng trống bằng củi, và đem xương còn xót lại về nhà đễ
thờ). Tôi cầm mẫu xương, mà đau xót cho nguời mẹ mất con, khi
tóc bà vẫn còn xanh. Thật ra nếu nói là chết oan. Thì tất cã các tử sĩ
của miền Nam VN trong trận chiến bị xâm lăng. Hơn ba mươi năm
dài họ đều bị chết oan vì bảo vệ chính-nghiã .....

       Trong suốt thời gian, làm nhiệm vụ của một người lính Xã hội
cho một Tiểu-khu, tôi chỉ lo cho gia đình các chiến sĩ Địa phương
quân. Tuy tầm hoạt động cuả họ ở địa phương nhưng họ cũng đã hy
sinh nhiều cho cuộc chiến. Tôi có nghe các thượng cấp của tôi kễ
về những trận đánh lớn như trận Bình Giả, lực lượng của ĐPQ Tiểu
khu cũng đã bị tan rã, biết bao chiến sĩ đã ra đi. Sau cùng phải nhờ
đến sự cứu viện của Nhảy dù và Thủy quân lục chiến .....Thật xót
xa cho một tỉnh lỵ nhỏ dọc theo ven biển nhuộm màu tang. Khi đó
tôi còn đang học ở Trung học Vũng-Tàu, nhà tôi ở không xa hậu cứ
của Tiểu-đoàn 4 TQLC. Những chiếc bọc Ny lon đựng xác được đưa
về hàng loạt. Tiếng khóc thê thãm, tiếng than van cuả thân nhân các
chiến sĩ TQLC đã hy-sinh làm đau xót lòng người .... Vũng Tàu lúc
đó cũng nhuộm màu tang. Đó là cảnh đau đớn xót xa tôi được chứng
kiến khi mới trưởng thành. Lần thứ hai là Tết Mậu Thân, đồng bào
từ Bà-Rịa (lúc đó chưa phân chia thành Tiểu khu Phước-Tuy) đã dắt
víu nhau sang Vũng-Tàu tỵ nạn, trường trung học của chúng tôi đã
tổ chức thăm viếng, ủy-lạo. Tôi đã chứng kiến sự tàn ác của bọn xâm
lăng VC đối với đồng bào vô tội, nhà họ bị cháy vì đạn pháo của
chúng, tài sản tiêu tan, họ chỉ biết than khóc, dắt víu nhau trốn chạy
sự tàn sát của bọn chúng mà thôi ........ Đó là lý do, đã khiến tôi trở
thành người NQN Xã-hội .......Chuyên đời, chuyện mình, đôi khi nói
ra thật khó tin, nhưng đây là sự thật, của đời một người vợ lính Mủ
đỏ như tôi, tôi chưa biết rỏ về trại Hoàng hoa Thám, đơn-vị đầu tiên
của anh phục-vụ. Vị trí của trại thì tôi thừa biết, vì nó không cách xa
trường NQN của chúng tôi là bao. Trong thời gian còn là sinh viên
SQ đang thụ huấn tại trường, đã không biết bao lần tôi đi ngang qua
trại HHT.Vậy mà tôi chưa đựơc một lần đặt chân vào trong doanh

Tháng mười hai không hai không
   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216