Page 214 - MUDO 81
P. 214

Mũ Đỏ 81                        212

mó nghề nghiệp nữa ..) Sau ngày cưới nó về miền sông nước Cần
Thơ làm dâu từ đó chúng tôi không gặp nhau nữa.........Khỏan tám
tháng sau ngày Liên lấy chồng tôi tinh cờ gặp em gái nó trong phố,
Nga cho tôi biết chị nó về nhà đễ chuẩn bị sinh con .........Tôi đến
thăm Liên, thật xót xa khi thấy nó. Liên ốm như cây tre với cái bụng
thật to vì cũng gần ngày sinh. Đau đớn hơn là biết tin chồng nó, anh
chàng nhất B đã hy sinh trong trận chiến đầu đời của anh.Đứa con
đầu lòng cuả họ mồ côi cha khi chưa chào đời ...............

  Anh ấy đã nằm xuống trên mảnh đất Thường Đức (Quảng Nam)
trên ngọn đồi chiến lược 1062. Ngọn đồi nầy, có lẽ linh hồn của
chính nó cũng đau đớn, xót xa khi hàng ngàn chiến sĩ Mủ đỏ, vì
nhiệm vụ gỉải cứu nó thoát khỏi tay bọn xăm lăng cộng sản, mà
đã hy-sinh .........Người chết, người tàn tật, những cánh tay, những
chiếc chân, những mảnh xương sọ bị vỡ tung khi họ phải khó khăn
leo lên những vách đá thẳng đứng, mới có thể lên đỉnh đồi, để dành
lại cao điễm chiến lược bất kể những tràn AK những qủa lựu đạn
tiếp tục rơi xuống đầu họ. Người chiến sĩ nhảy dù đã có riêng cái đặc
thù của họ gói gọn trong bốn chữ “Nhảy dù cố gắng” do đó dù khó
khăn, gian nan nguy hiểm đến đâu, họ cũng cố gắng cho đến hơi thở
cuối cùng ........Ngọn đồi 1062 đã là nhân chứng xót xa và đau đớn
nhất trong cuộc chiến. Trước khi Thường Đức lọt vào tay bọn xâm-
lăng VC, ngọn đồi 1062 thường ngạo nghể nhìn xuống các ngọn đồi
thấp quanh mình và thường tự hào, mình là vua trong các vì vua của
vùng đất nầy, mìmh cao, tuy không cao nhất. Nhưng mình thẳng
đứng hùng dũng đón ánh sáng mặt trời trước mọi vật xung quanh.
Nhưng cũng vì dáng cao và thẳng đứng đó, vô tình ngọn đồi 1062
đã trở thành nơi chứa chất tội ác. VC đã dùng lợi thế ấy đặt hỏa tiễn
, pháo bừa bải vào Đà Nẳng giết oan bao thường dân vô tội ......Tôi
là người đã tiễn đưa không biết bao nhiêu chiến sĩ ĐPQ trong giây
phút cuối đời của họ. Vậy mà tôi chưa bao giờ chứng kiến một đám
táng nào của lính Mủ đỏ. dù rằng tôi là vợ của lính dù. Tầm hoạt
động của tôi chỉ gói gọn trong Tỉnh mà thôi. dầu rằng chỉ là một tỉnh
nhỏ tôi cũng bận lu bù. Đất nước chiến-tranh là vậy. Khi cã hai vợ
chồng đều là lính thì “ Hồn ai nấy giử.” không ai có thể lo được cho
ai .........Ngựợc lại, khi cuộc chiến tàn trong tức-tưởi, qua bao nhiên
gian nan gia đình chúng tôi đã đoàn tụ và định cư ở xứ tạm dung
nầy ......Nơi đây thời gian dường như trôi qua vùn vụt (ý nghỉ của

Tháng mười hai không hai không
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219