Page 169 - MUDO79_80
P. 169
Mũ Đỏ 79-80 167
Điều này đã nhanh
chóng giúp Kim Oanh
và chúng tôi dễ cảm thấy
gần gủi, thông cảm hoàn
cảnh của nhau. Nếu thấy
và hiểu được đời là bể
khổ, mổi người ai cũng
có một thánh giá để vác,
không cái nào nhẹ hơn
cái nào thì chúng ta dễ
dàng chấp nhận những
sự bất như ý trong cuộc
sống.
Vấn đề là ráng vác làm sao cho khéo léo. Nhẹ nhàng thì tốt hơn. Đở
khổ hơn.
Tân ơi, đệ biết không? Vào năm 1980, một năm trước khi vượt biên,
bạn Tịnh của chúng ta đã tìm thấy ánh sáng Thiên Chúa để trở thành
một người công giáo ngoan đạo như đệ. Hiện nay gia đình Tịnh
sinh sống ở Tustin, không xa với huynh bao nhiêu. Hẳn nhiên Tịnh
đã phải tin vào Ơn Trên đã cứu mình khi không thể tự giải thích vì
sao đã thoát được, không một thương tích trong người, trong đợt
tấn công đẩm máu cuối cùng của CS vào trại biên phòng Ben Hét
trong tháng 10, 1972 khi “ra đi 10 người, chết 5, bị thương 3, về nơi
an toàn 2”; Tịnh cũng chẳng hiểu thấu đáo lý do mình được thả về
khi ở tù chưa đến một năm, ngoại trừ cùng họ với Hồ Tặc. Nhưng
điều chắc chắn Tịnh từng nói với huynh là niềm tin và hy vọng qua
những cầu nguyện, đọc kinh với nhau trong trại tù đã giúp Tịnh tìm
đến ánh sáng ơn cứu rổi.
Ngay chính huynh cũng đã cầu nguyện khi ở tù 11 tháng tại nhà tù
Chí Hòa vì tội vượt biên, 1 kinh Lạy Cha, 3 kinh Kính Mừng và 1
kinh Sáng Danh. Y như chúng mình đã từng làm khi bên cạnh nhau
trong tù cải tạo, dù không có đệ. Rồi khi chòng chành trên tàu vượt
biên, hát thầm “Thân lạy Nữ Vương, Mẹ thấu tình con, sóng va tư
bề, thuyền con sắp chìm, hầu theo nước xuôi dòng…” bài hát chúng
mình từng hát chung với nhau.
Tháng sáu hai không một chín