Page 168 - MUDO79_80
P. 168

Mũ Đỏ 79-80                   166

cái chết của người anh đầu trên biển, và sự hải hùng ghê sợ tuy sống
sót nhưng phải chứng kiến cảnh bọn hải tặc hành hạ, hảm hiếp và tàn
nhẩn giết chết các nạn nhận trên đảo Koh Kra khi chuyến tầu vượt
biên của Tân bị chúng đánh chìm, đã không ít thì nhiều góp phần
đưa đến hội chứng hậu chấn thương tâm lý (Post Traumatic Stress
Disorder) và làm hư hỏng, xóa mòn nảo bộ của Tân.

Đệ của tôi nằm đây, trên giường, bất động. Mắt mở nhẹ nhưng chẳng
nhìn thấy. Khuôn mặt không méo mó, không biểu lộ buồn vui, đau
đớn. Miệng ngậm nhẹ, chẳng cười mà cũng chẳng nói lời chi. Hai
tay buông thả dọc theo thân hình, không co quắp. Hai chân xuôi
thẳng, không gồng cứng. Cơ thể tuy hiện diện ở thế gian này nhưng
hoàn toàn thụ động, một nét sống thực vật, sinh tồn qua những phản
xạ sinh lý sơ đẳng. Tân ở ngay trước mặt tôi, nhưng sự tinh anh và
thần trí đã thầm lặng dời về một nơi xa xôi nào đó.

Ngồi sát bên Tân, tôi ôm choàng và lập lại nhiều lần “Huynh đây,
Huynh của Đệ đây, Tân ơi”. Trong một lần duy nhất ngay sau khi tôi
ghé vào tai Tân nói nhỏ “Huynh, đọc kinh với Đệ”, mắt Tân bổng
mở lớn cho tôi vừa kịp bắt gặp một ánh mắt chợt lóe sáng hơn, dù
chỉ trong tích tắc rồi chìm lại trong bóng tối.

Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng tôi biết ở một nơi sâu kín trong tim óc,
Tân đã ghi nhận được tiếng gọi của huynh. Là tiếng gọi nhắn cho
nhau, từng được lập đi lập lại qua bao đêm ngày trong lao tù.

Để nâng đở tinh thần
Kim Oanh, vợ chồng
chúng tôi quyết định
đem theo cô con gái
đầu lòng, bị tàn tật sau
một tai nạn bất ngờ,
như một
chia xẻ và cảm thông
sự khó nhọc và nổi
đau khổ Kim Oanh
đang gánh chịu.

Tháng sáu hai không một chín
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173