Page 83 - MuDoso78
P. 83
Mũ Đỏ 78 82
đấy, anh nhớ nhé . ‘
“Để làm chi vậy cô ? Thôi ! bây giờ tôi phải đi nhé , đường còn xa , mà
khúc cột lại nặng quá , ngồi lâu ở đây không tiện . “
Nói xong , Tân gật đầu chào , rồi lầm lũi bước đi .
‘ Người gì mà lạ lùng “ Trâm phụng phịu lẩm bẩm , “ Vừa nói được mấy
câu là lại chạy đi như bị ma đuổi , chắc là anh chàng này sợ mình đây .”
Bất giác nàng đưa cục xà phòng lên mũi , một mùi hương nhè nhẹ bốc lên
, có lẽ đã từ lâu lắm , từ lúc nàng còn 5,6 tuổi đến nay , nàng lại có dịp gặp
lại . Hồi năm đó , vừa qua Tết ,khí trời còn lạnh , hoa trắng còn nở đầy trên
cây mận sau vườn , nàng còn là một cô bé tung tăng nhảy chân sáo khi
đi với bố mẹ về vùng ngoại ô của Hà Nội để tảo mộ ông bà và chị Ngọc ,
con ông Cả đã cho nàng cục xà phòng này . Trong mấy năm nàng đã cất
kỹ trong đáy hòm đựng quần áo để lấy hương thơm, nhưng cuối cùng sơ
sểnh để chuột tha mất, làm nàng tiếc ngẩn tiếc ngơ đến mấy ngày . Nàng
chẳng bao giờ quên được chuyến đi này , nàng cứ tự hỏi :” Tại sao mồ mả
ông bà ,giòng họ ở đây , vậy mà tại sao gia đình nàng phải dọn lên ở vùng
rừng núi , đèo heo hút gío như vậy . “Mãi về sau này , nàng mới biết được
sự thật khi nghe người lớn nói chuyện với nhau và nhất là khi nghe chị
Oanh , con bác Cả nói thì nàng mới vỡ lẽ ra là gia đình nàng và cả những
gia đình khác ở nông trường trà này là những người bị lưu đày ,vì họ đều
là những người Hà Nội cũ , họ đều là nạn nhân của nạn đấu tranh giai cấp
,vì họ thuộc giai cấp tạch tạch xè ( tiểu tư sản ) Sau hiệp định Giơ Neo (
Geneve ) 1954 họ bị kết án là thành phần bóc lột , ăn bám , tư sản mại bản ,
tài sản bị tịch biên , rồi bị tập trung đi xây dựng những nông , công trường .
Nàng đứng dậy tất tả bước ra đường nhìn theo … Con đường vắng ngắt ,
nằm trải dài dưới ánh nắng chói chang , bóng dáng của Tân người đàn ông
đã làm cho lòng nàng bồi hồì đang lầm lũi bước , đơn độc … Nàng đứng
bất động , dõi mắt trông theo ; cứ đi được một đoạn Tân lại dừng lại , dựng
đứng cây cột đứng nghỉ , đoạn sau đó lại tiếp tục .
“ Tội nghiệp ,có lẽ cây cột nặng lắm , nên cứ phải nghỉ cách quãng thế
kia . “
Trâm ngậm ngùi thương cảm, thương cho Tân ,rồi lại thương cho mình,
liệu rồi có đến đâu không ?nàng nghe mấy chị bạn đàm tiếu với nhau rằng
:” cán bộ chính trị nói , mấy người này là những sĩ quan Ngụy , họ tàn ác ,
khát máu lắm , phải cẩn thận , tránh liên hệ với họ , nếu không thì có ngày
mất xác . Bán tín , bán nghi , có một tối , nhân lúc vắng người nàng mới
hỏi bố ;” Bố à , con nghe người ta nói , những người tù vừa chuyển tới cái
trại kia là những người ăn thịt người , có phải không bố?”
Ngửa cổ phun khói thuốc lào , chiêu một ngụm nước chè tươi , giọng của
Tháng sáu hai không một tám