Page 80 - MuDoso78
P. 80
Mũ Đỏ 78 79
khiến chàng phải nghĩ lại .Thấm thoát mà đã gần ba năm rồi, ba năm tù
biệt xứ , không lẽ cuộc đời mình cũng tàn theo với cỏ cây ở vùng rừng núi
Việt Bắc này . Không !chàng không tin như vậy , với sự suy tàn của chủ
nghĩa cộng sản , không thể nào không có một biến chuyển nào , một vận
hội mới cho dân tộc Việt sẽ đến .
Quăng bó nứa ở sân của hội trường , nơi có một nhóm những người tù gìa
trong nhóm đan lát đang đan những tấm tranh , Tân mang trả con dao ở nhà
kho rồi tất tả đi về phòng . Căn phòng trống vắng , người tù trực buồng thì
đang lui cui quét sân , có lẽ Tân là người về sớm nhất , nhìn quanh quất
thấy không có ai , chàng vội vàng bới ở dưới sàn ngủ bằng nứa để lấy ống
thuốc Ganidan mà mình đã chôn dấu . Lấy hai viên Sulfamide , Tân gói
cẩn thận rồi chôn ống thuốc lại chỗ cũ , chàng cẩn thận khỏa đất để che
dấu . Chia vài quả sấu cho người bạn tù trực buồng , Tân đi xuống buồng
tắm , nơi đó có mấy ống vàu (một loại tre ) , dẫn nước suối vào để gội rửa
những mệt nhọc của một ngày tù đày .
Trâm nhìn đăm đăm theo bóng dáng dong dỏng của người tù , người đàn
ông đầu tiên đã làm nàng cảm thấy xao xuyến vì những cử chỉ nhân ái
hiếm thấy . Đây là một người mà đảng nói là sĩ quan Ngụy , rằng họ rất tàn
ác ăn gan , uống máu người đây sao?nhưng nếu quả là như vậy thì tại sao
anh ta lại có cử chỉ đầy tính người như thế , lời ăn , tiếng nói không có vẻ
gì là người tàn ác như đảng nói và còn đôi mắt của anh ta …ôi , ánh mắt
của anh ấy sao buồn quá … À , mà anh ta nói ngày mai anh ấy sẽ mang
thuốc ra cho mình , mình có nên đến lấy không?có nên tin lời anh ấy không
? liệu anh ta có làm gì gây tổn hại cho mình không? Ngẫm nghĩ một lúc
Trâm lại chép miệng :
“Ối dào, nếu có ý đồ gì xấu thì người ta đã biểu lộ ra rồi , khéo lo , tin
hay không thì ngày mai mình cũng cứ ra xem , có mất mát cái gì đâu . “
Bóng dáng người tù cải tạo đã khuất sau một khóm cây, nhưng tâm trí
nàng vẫn bận bịu bởi những cảm nghĩ về người đàn ông này .
“ Quái quỷ cái con dở hơi này, mày làm gì mà cứ bận tâm về người ta
, đừng có mà vớ vẩn “. Trâm lắc đầu cười nhẹ , nàng đưa tay sờ cái khăn
buộc ở chân , vết thương dường như cũng bớt đau , nàng gượng đứng dậy,
vác bó sặt lên vai , rồi lần bước về nhà .
Tối hôm đó , như thường lệ , sau khi cả đội phải “ngồi đồng “để phê bình
ưu khuyết điểm , rồi nghe đọc báo Nhân Dân , sau cùng là nghe phân phối
việc lao động của ngày hôm sau . Tân và năm người tù khác được coi là
thành phần mạnh khỏe , được giao phó đi chặt 6 cái ‘ cột quân ‘ , phải là
Tháng sáu hai không một tám