Page 75 - MuDoso78
P. 75
Mũ Đỏ 78 74
“ Dạ , xin cụ cho cháu xin chén nước . “
Hấp háy đôi mắt ,bà cụ với tay lấy cái ca nhựa , thong thả rót nước nấu với
lá sả vào cái chén sắt , rồi nói nhỏ :
“ Các con tha lỗi cho mẹ , người ta bắt mẹ phải làm như thế “.
Tân im lặng hớp từng ngụm nước , chàng cũng hiểu rõ những màn kịch mà
người cộng sản đã cố công dàn dựng. Con đường lên vùng rừng núi Việt
Bắc tun hút , bao bọc bởi núi và rừng ,dọc theo đường , con đường đất đá
lởm chởm ,loang lỗ uốn khúc theo sườn đồi ,lác đác những xóm làng hiu
hắt ,nhà tranh vách đất ,hoặc lợp bằng nứa bị đập dập. Gần 5 giờ chiều
đoàn xe Molotova đổ Tân và các bạn tù xuống gần một bản làng . Mặt trời
đã khuất sau rặng núi , chỉ còn vài tia nắng yếu ớt chiếu lên nền trời vàng
uá, làn sương mờ bắt đầu bao phủ núi rừng . Tân khoác cái túi may bằng
vải bao cát , thất thểu đi theo đoàn người , đi qua một cánh đồng ngập nước
để vào khoảng đất trống gần chân đồi , xa xa có một vài xóm nhà sàn của
người Mường và tiếp đó là một xóm , có lẽ của người Kinh , nằm gần mấy
ngọn đồi bao phủ bởi những cây trà xanh mướt , Hợp Tác Xã trà Trần Phú
.Trên bãi trống là bốn căn nhà lớn , lợp tranh , nhưng không có tường , nằm
cách biệt với những căn nhà khác , nhỏ hơn , bằng một hàng rào tre ,cao
quá đầu người và hơn 400 người tù cải tạo đều bị tập trung trong mấy căn
nhà lớn đó …Trại Phú Sơn 4..
Trời đã quá trưa , dư âm của trận mưa tối hôm qua đã làm núi rừng sũng
nước , dù rằng trời nắng gắt , hơi nóng hầm hập cũng không làm khô ráo
con đường mòn từ chân núi lên đỉnh Ma Thiên Lãnh . Đã vậy mà trên núi
này lại đầy những vắt , những con vật gớm ghiếc màu xanh đen , dài bằng
hai đốt ngón tay , giống như con đỉa , mỗi khi ngửi thấy hơi người là rào
rào , chúng ngóc đầu lên , ngo ngoe tìm kiếm ; biết rằng rất khó nhọc ,
nhưng Tân không còn một chọn lựa nào khác , vì chỉ ở đây mới có nứa .
Lưng áo của Tân đã ướt đẫm mồ hôi , chàng cảm thấy bụng đói cồn cào
, đi làm thông tầm mà phần ăn trưa chỉ có ba củ khoai mì luộc , dài bằng
ba đốt ngón tay . Hai củ khoai mì ăn lót dạ có lẽ đã tan biến mất từ khi bắt
đầu leo lên núi , Tân mở cái túi vải lấy ra củ khoai mì mà chàng đã cẩn
thận gói bằng lá dong . Ngồi trên bó nứa , Tân cắn từng miếng nhỏ, nhai
thật kỹ , kéo dài hạnh phúc là được ăn , nhưng rồi cũng hết , chàng mở nắp
cái ống vàu dùng để chứa nước ,tu một hơi gần hết . Bụng đã lưng lửng ,
chàng đứng dậy , nâng một đầu bó nứa lên vai , bắt đầu kéo xuống núi .Con
đường uốn khúc như ruột dê , lởm chởm những gốc nứa , sặt sắc như dao
cạo, mặt đất trơn như thoa mỡ , chợt có tiếng hú ở lưng chừng núi , có lẽ là
Hải , người bạn tù ở cùng trại , Tân hú trả lại , đồng thời kêu lớn :
“Ê ! Tao xuống núi trước đây . “
Tháng sáu hai không một tám