Page 70 - MuDoso78
P. 70
Mũ Đỏ 78 69
Chàng đã nhận ra Hà .Nàng không thay đổi mấy ,vẫn mảnh-khảnh như xưa
chỉ có già đi đôi chút mà thôi .Chàng bước tới Hà bước lùi .Huân nắm
được đôi bàn tay Hà .Chiếc khăn đỏ bị xiết chặt giữa đôi tay họ .Giọng
Huân thảng-thốt “ Hà! có phải là em không ?” Hà đã nhìn được phần bên
phải mặt của Huân Nàng lẫm-bẫm “ Đúng là anh rồi .” Hà bật khóc thành
tiếng và lão-đảo .Quân chạy nhanh đến ôm chặt mẹ vào đôi tay rắn chắc
cuả nó , như đễ che chở .Dầu nó không biết chuyện gì đang xãy ra ......Hà
vẫn khóc rấm rức bên lồng ngực cuả đứa con trai . Trong khi Thu cũng
khóc to vì sợ hải , khi nó thấy Hà khóc .Huân vỗ nhè nhẹ vào vai con gái
,chàng thật bình tỉnh “ Quân ,con đở mẹ ngồi xuống đi ,cã hai con nữa.
Giong Huân rõ và nhẹ “ Trước hết anh xin lỗi Hà ,Anh thật lòng xin em
tha-thứ .” Chàng ngưng lại một lúc như đang dằn cơn xúc-động “ Bây giờ
anh sẽ giải bày mọi chuyện cho em và cã cho hai đứa nhỏ hiễu rõ.” Hà
quẹt nước mắt , nàng đang lắng nghe “ Vào lúc Em đang nghỉ hè năm
cuối ,đễ lên Đại hoc .Trong khi anh hy-vọng ,sau chuyến hành quân dài
hơn nữa năm , đơn-vị anh sẽ được trở về hậu cứ dưởng quân . Khi đó anh
sẽ đưa ba má anh đến gặp ba má em đễ thưa chuyện hỏi cưới cuả hai đứa
mình .Nhưng trong chuyến hành quân định-mệnh đó ,một miểng đạn pháo
cuả dịch đã tàn phá cã cuộc đời anh ...Hơn hai tháng điều trị ở Đỗ Vinh (
bệnh viên riêng cuả sư-đoàn dù ) Bác sĩ đã xác nhận con mắt bên trái của
anh hoàn toàn mất đi thị lực . Trong thời-gian điều-tri ở Đỗ-Vinh đã không
biết bao lần anh đứng từ xa đễ nhìn lén em ,mặc cãm cứ dày-dò anh ,nên
anh đã không dám gặp em ....
Tuy vậy anh vẫn hy-vọng là anh có-thể được trở lại đơn-vị ,đễ tiếp-tục sứ
-mạng diệt thù ....Nhưng trớ trêu , anh tiếp-tục nhận được những mảnh
giấy mà người lính naò cũng ao-ước .( Thiếu-úy đặc cách mặt trận , Anh-
dũng Bội tinh với nhành dương liễu và mảnh giấy thật miả mai thật đau-
đớn ,cho một thằng lính tác-chiến như anh, là lệnh giải-ngủ vì lý do thương
tật ) Nhìn mình trong gương anh đã mất đi một nữa khuôn mặt giờ lại mất
luôn cã hoài bão .thử hỏi anh còn lại gì cho em ........
Câu chuyện ngưng lại ở đó vì tiếng nấc cuả Hà thằng Quân cũng dùng tay
quẹt đôi dòng nước mắt của nó .Không-gian dường như ngưng đọng ngoài
tiếng thút-thít của Thu ...Giờ nàng đã hiễu thì ra sự mất-tích cuả Huân là
màn kịch Huân tạo ra ,đễ trốn chạy cho sự mất mát cuả anh ! Còn nổi đau
đớn nhớ thương cuả nàng thì sao??? Hà lảo-đảo đứng lên nói với con trai
“ Mẹ muốn đi nghỉ một chút .” Thu chạy vội đến dìu Hà vào phòng của nó
.” Bác ráng ngủ một chút cho lại sức .” Hà khép nhẹ đôi mắt Thu kéo mền
Tháng sáu hai không một tám