Page 65 - MuDoso78
P. 65
Mũ Đỏ 78 64
ngày đầu nhập hoc , Hà không còn tâm trí đễ ghi bài ,.Ngọc cố an-ủi bạn
“ Chắc tại anh ấy bận đánh nhau với VC ,mầy không đọc báo tin chiến
trường sao ! sôi động dử lắm ...” Lời Ngọc lại càng làm Hà lo-sợ hơn thêm
..... Hà không làm sao quên được ,hôm đó là Chủ-nhật , khoảng 5 giờ
chiều Ngọc đạp xe đến nhà Hà Ngọc nói nhỏ “ Đến nhà tao liền đi tao có
tin cuả anh Huân .” Hà gắt “ Thì nói liền bây giờ đi .” Ngọc nghiêm mặt
“ Không được .” Vẽ mặt nghiêm trong cuả Ngọc chợt làm Hà chột dạ .Hà
vào xin phép mẹ đến nhà Ngọc chơi . Mẹ Hà nói với Ngọc .” Gần đến giờ
cơm rồi ,hai đứa ăn xong rồi hãy đi .” Ngọc trả lời liền “ Dạ cám ơn bác
,Con rủ Hà qua ăn cơm với con .” Hà không ngờ Ngọc lại lanh miệng đến
thế .Hai chiếc xe đạp song-song bên nhau Hà sốt ruột năn-nỉ “ Mầy biết
tin gì thì nói liền đi .” .Ngọc lặng thinh .Đến nhà Ngoc .chỉ có hai đứa thôi
Anh chị Hai cuả Ngọc ở ngoaì nhà hàng đến hơn 10 giờ đêm mới về .Ngoc
ở đây với anh Hai nó đễ đi học . Ba mẹ nó ở Bạc-Liêu .Thỉnh –thoảng
mới lên thăm nó ....Ngọc nắm tay Hà kéo đến chiếc sofa “ Mầy ngồi
xuống đây , bình-tĩnh rồi tao nói cho nghe .” Ngọc mở tủ bàn học đưa cho
Hà lá thư cuả Huân , thư không dán và cũng không có dấu quân bưu “ Mầy
đọc sau cũng đựợc , giờ thật binh-tỉnh nghe tao nói , hồi nảy có một ông
lính nhảy-dù đến đây hỏi cô Hà ,tao nhận đại tao là Hà .” Ngọc ngừng lại
một chút ,dường như nó đang lấy can-đảm đễ nói tiếp . “ Ông ấy đưa thư
nầy cho tao ,và nói là thư tìm được trong hành lý của Huân .
Ông ấy cho biết là trong trận đánh ba tháng trước Trung đội cuả anh Huân
bị lọt ổ phục kích và Huân cùng vài anh em bị mất tích ....” Nói đến đó
Ngọc nhìn xửng Hà .Lúc ấy mặt Hà tái xanh đôi bàn tay nắm chặt vaò
nhau .dường như cả người Hà đều rung lên , mắt mở to không khóc Ngoc
ôm chặt Hà nó khóc .mếu máo nói “ Mầy cứ khóc đi Hà , đừng làm tao
sợ !.” Có lẽ nổi đau quá lớn , đau đến nước mắt của Hà cạn khô ,.Hà cứ
ngồi im như thế với đôi bàn tay nắm chặt vào nhau .Thời gian như ngừng
lại .Trong nhà chỉ có tiếng thở ra từng chập cuả Ngọc mà thôi ..............
Đêm hôm đó , có lẽ vì sự chiu đựng ,phải dấu chặt nổi đau trong lòng , đã
làm Hà nôn mữa nhiều lần ,dầu rằng Hà không có chút thức ăn nào trong
bụng .Thấy Hà cứ vào nhà tắm nôn mửa hoài mẹ Hà sốt ruột cằn-nhằn “
Đã nói ăn cơm nhà không nghe, đi ăn tầm bậy cho đỗ bịnh.”..Hơn hai ngày
Hà nằm liệt trong phòng không đến trường , mẹ nàng khuyên đi bác sĩ Hà
cứ thối- thóat .Bác sĩ nào chữa được bênh nầy ( bênh đau khổ mà không
thể chia xẽ được với ai ) chỉ có một mình Ngọc mà thôi .Mồi ngày đi học
về nó nghé sang an ủi Hà .Sau hơn hai ngày Hà nằm bất động trên giường
.Thỉnh thoảng phải húp tô chaó cãm mà mẹ bưng vào Hà nuốt không nổi
Tháng sáu hai không một tám