Page 87 - MuDoso78
P. 87
Mũ Đỏ 78 86
Mấy bữa nay trại phát động phong trào “ tích cực lao động để xây dựng
XHCN “, toàn trại được phân công , có đội đi đập mấy cái nhà tù từ thời
Pháp để lấy gạch lát sân phơi bắp , khoai mì xắt lát, có đội gánh đất xây
lò làm miến dong , có đội đi đào ao nuôi cá trắm cỏ cho HTX , riêng đội
của Tân thì phải làm năm căn nhà để làm chuồng trại nuội heo ,bò để bồi
dưỡng cho cán bộ trại . Đã gần một tuần Tân mới có dịp đến nơi cũ , nhìn
trước, sau không thấy ai , chàng vội rẽ vào lối mòn , đặt vội cục đá ở nơi
đã ước hẹn , rồi vội vã đi ngay …
Cách lối rẽ vào chỗ hẹn hơn 100m , Tân cẩn thận dấu bó sặt vào lùm cỏ
rậm, cẩn thận nhìn quanh một lần nữa rồi chàng rảo bước đi đến nơi hẹn .
“Ô kìa …” chàng suýt nữa reo lên, Trâm đã ngồi ở đó từ lúc nào , hôm nay
Trâm mặc một cái áo trắng , mái tóc để xoã xuống vai ,dáng vẻ hiền dịu
quá . Ánh mắt nàng ánh lên nét vui khi nhìn thấy chàng .
“ Chào anh , anh khỏe chứ .”
“ Vâng chào cô , chân của cô đã khỏi chưa ?” chàng trả lời
“ Dạ ,cám ơn anh , chân em đã khỏi , cả tuần không thấy anh , em lo
quá .”
“ Có gì vậy cô ?” Tân ngạc nhiên hỏi .
Trâm e thẹn nói : Em cứ tưởng mấy anh đổi đi nơi khác , vì tối mấy hôm
trước có tiếng xe ô tô . “
“ Mấy cái xe đó có lẽ chạy lên liên trại , mấy bữa nay không đi làm ngoài
vì phải bầy hàng , rồi học tập phát động phong trào thi đua lao động .”
“ Bầy hàng gì thế anh ?” Trâm mở to mắt , ngạc nhiên .
Tân bật cười :” thì họ bắt tụi tôi bày tất cả đồ đoàn ra để kiểm tra xem có
vật gì bén nhọn hay không đó mà , mà thật ra thì có còn gì đâu , tất cả vật
dụng cá nhân như đồng hồ , nhẫn vàng ..vv…thì họ đã bắt gửi hết rồi , họ
còn thu cả thuốc tây nữa , tôi phải dấu thì mới còn thuốc cho cô đó ; ở trại
có ốm đau thì cũng chỉ có Xuyên Tâm Liên mà thôi .”
Trầm ngâm một chút rồi nói :
“ Mấy ngày trước em theo xe ra Yên Bái để nhận nhu yếu phẩm cho xã
viên HTX , em có thấy mấy chị ở Sài Gòn đi tìm chồng , nhưng không có
ai dám mách , chị nhà có đến thăm nuôi anh không ? “
“ Chị nào ?” Tân bật cười, rồi giọng của chàng trở nên bùi ngùi :
“ Tôi chưa có gia đình , chỉ còn có mẹ tôi thôi , bố mất sớm , tội nghiệp
bà cụ , cả đời khổ vì chồng , vì con . Có lẽ mẹ tôi cũng không biết tôi đang
ở đâu ? còn sống hay đã chết . “
Trâm khẽ chớp mắt , hàng mi rũ xuống , giọng nàng đượm vẻ xúc động :
“ Thế họ có cho anh viết thư không ?”
Tháng sáu hai không một tám