Page 91 - MuDoso78
P. 91
Mũ Đỏ 78 90
Trời tối dần , mặt trời đã khuất sau dãy núi , còn cách trại khoảng 4,5 cây
số nữa . Con đường vắng teo ,chỉ có tiếng lọc cọc của mấy cái bánh xe
nghiến trên con đường lổn nhổn đất đá , hai người vệ binh cảnh giác ,súng
AK lăm lăm , đi cách xa hơn 10 bước ở hai bên đường , xa xa trên triền
đồi một vài căn nhà sàn đã lên đèn .Bàn giao hai xe chở nhu yếu phẩm cho
thủ kho thì cũng gần 8 giờ tối , cả nhóm xuống nhà bếp lãnh phần ăn chiều
rồi báo cáo xin đi tắm ở gần hàng rào của trại … sau hơn 10 phút , Tân và
các bạn bị áp giải trở về buồng giam .
Ngồi dựa vào vách , Tân nhấm nháp từng hột bắp luộc , ánh sáng leo loét
của ngọn đèn dầu không đủ soi sáng căn phòng giam . Thật là khôi hài khi
người tù phải tự tay cất nhà tù , phải tự tay làm hàng rào để tự giam giữ
mình , Tân khẽ lắc đầu ,Việt Nam , đất nước của anh quả là một đất nước
của sự nghịch lý , những thằng nghèo nàn ,dốt nát lại đòi đi giải phóng cho
những thằng giàu , có học ,hành động cướp đoạt trắng trợn thì được gọi
là đi làm cách mạng . những hoạt cảnh đó làm chàng liên tưởng đến một
cuốn phim khoa học gỉa tưởng ,mà chàng đã xem “ the planet of Apes “ kể
về sự xâm lăng loài người của đám khỉ , tuởng là truyện gỉa tưởng , nhưng
không ngờ lại có thật . Với tay lấy cái ống vàu , tu một hơi , như vậy cũng
tạm ổn , “đúng 85 hạt bắp , hơn tối hôm qua năm hạt , tình trạng này kéo
dài , thì sớm muộn gì mình cũng lên đồi thôi , mình phải nhờ cô ấy giúp
, dù gì thì cũng phải nhìn thấy mẹ lần cuối ,mình phải chuẩn bị sẵn mới
được “, chàng tự nhủ …
Ánh trăng suông soi lờ mờ cảnh vật , phảng phất hương thơm nhè nhẹ cuả
hoa dạ lý . Đêm đã về khuya , nhưng Trâm không sao chợp mắt được ,
nàng ngồi chống tay , nhìn đăm đăm cái hoa đèn , nhưng thật ra nàng có
nhìn thấy cái gì đâu , cứ như nàng đang nhìn vào chốn mông lung nào đó
, nơi đó chỉ hiển hiện gương mặt của người mà nàng luyến lưu , bất giác
nàng đưa tay vuốt nhẹ làn da ở bàn tay , nơi có làn môi của Tân áp vào ,
nàng khẽ mỉm cười “ôi ,mật ngọt của tình yêu , nhưng sao chua xót quá
, chưa quá 100m ,nhưng sao như xa cách ngàn trùng . Có lẽ chàng cũng
không muốn xa mình nửa bước , cứ nhìn ánh mắt của anh ấy vào buổi
sáng nay thì mình cũng biết , ôi …ánh mắt ấy mới thiết tha làm sao ,hoàn
cảnh mà , lại là thân tù tội nữa, có ai muốn đâu , nếu được thả thì liệu anh
ấy có còn nhớ đến mình không ? mình chỉ là một đứa con gái hẩm hiu
ở cái xó núi này . Thôi …dù không gần nhau được nhưng vẫn còn nhìn
thấy nhau cũng đủ rồi . Ơ hay , cái con nỡm này, sao mày lại mâu thuẫn
thế , mày lại muốn anh ấy ở tù đến mãn đời à. “ .nàng lắc đầu xua đi cái
ý tưởng đen tối đó
Tháng sáu hai không một tám