Page 88 - MuDoso78
P. 88
Mũ Đỏ 78 87
“ Viết thư ? có đó ,nhưng phải viết theo mẫu định sẵn , mà thư có tới tay
người nhận hay không ? thì chỉ có trời mới biết ; đã có bao nhiêu người tù
bị chết , nhưng không có ngưới thân nào của họ đến viếng . Người CS có
bao giờ buông tha cho chúng tôi , những người đối nghịch với họ .”
: Anh làm gì mà phải bị đưa ra đây ?” Trâm thắc mắc .
“ Tôi à , tôi là một phi công , nhưng cứ là sĩ quan , cấp bậc từ đại ứy trở
lên là phải khăn gói ra đây rồi , có phân biệt gì đâu . Trâm cười nhẹ :” sĩ
quan như anh mà chưa có vợ ?
lạ nhỉ . “ Nhìn vào mắt nàng , Tân nói :
“ Vì là con một , nên mẹ tôi cũng hối thúc , bà cụ tôi nói :” Anh lớn rồi
, cứ lông bông như vậy , phải lo lấy vợ , để nó có thể săn sóc cho mẹ , lại
còn có cháu để mẹ hủ hỉ tuổi gìa , nhưng bận bịu vì đời quân ngũ , sống
nay , chết mai , vả lại tánh của tôi nhút nhát nên mồ côi cho đến bây giờ
, phải chi hồi đó tôi gặp được cô nào hiền dịu như cô thì đỡ cho tôi rồi .
” Đôi má Trâm ửng hồng , đầu hơi cúi , hai tay vân vê chéo áo , giọng
nàng lí nhí :
“ Anh nói thế..”
“ Không ! Tôi nói thiệt đó , người nào có phước mới có được một người
vợ như cô , chỉ tiếc là tôi không có duyên để gặp cô sớm hơn , bây giờ thì
trễ mất rồi . “
“ Anh Tân ,em mong anh hiểu rằng em cũng có tình cảm với anh, từ
trước đến giờ , ngoài bố mẹ , chưa có ai đã đối xử tốt với em như anh, em
nghĩ cũng không trễ tràng gì đâu , chẳng lẽ các anh cứ bị giam giữ mãi ,
rồi cũng có ngày được thả chứ .”
Nhẹ nhàng cầm lấy tay Trâm , chàng ôn tồn nói :
“ Cám ơn em đã không chê anh là một người tù , đội ơn trời đã đưa em
đến với anh , đã mang nguồn sống đến cho anh , thôi bây giờ anh phải đi
nhé , mai sẽ gặp nhau , nếu có dịp . “
Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên tay nàng , Trâm chớp nhẹ đôi mắt , nàng cảm
thấy bồi hồi và dường như có một luồng điện chạy khắp châu thân . Cảm
giác thần tiên của mật ngọt của tình yêu làm nàng sững sờ , ngồi như chôn
chân , mặc dù hình bóng Tân đã khuất sau khóm cây .
Trời đột nhiên tối xầm , mây đen ở đâu kéo đến , báo hiệu một cơn giông
sắp đến , Tân rảo bước nhanh hơn ,, xa xa có bóng dáng của những người
bạn với những bó sặt trên vai cũng đang bước nhanh. Hôm nay con đường
như ngắn đi , chân bước nhẹ tênh . Tân cảm thấy hạnh phúc vô ngần ,
không ngờ chàng lại có được diễm phúc hiếm hoi này , nhất là trong hoàn
cảnh oan trái này ; chàng mỉm cười , nhưng lại thoáng buồn , không biết
rồi tương lai sẽ ra sao ? cuộc đời có mĩm cười vối hai đứa hay không?”
Tháng sáu hai không một tám