Page 184 - MUDO 77
P. 184

Mũ Đỏ 77                       180

        Thầy Trân ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy tôi đến thăm thầy vào lúc sắp
        tối. Thấy tôi nháo nhác nhìn quanh, thầy nói nhanh:
        - Huyền vào nhà nói chuyện.
        Ngồi xuống ghế đối diện với tôi, thầy Trân nhìn tôi như chờ đợi một lời
        giải thích. Tôi lấy hộp đựng cà vạt trong cái giỏ mây ra để lên bàn rồi rụt
        r nói:
        - Em... em  có món quà Giáng Sinh tặng thầy.
        Thầy Trân ồ lên một tiếng, đưa hai tay nhận gói quà, tháo giấy, mở hộp, lấy
        chiếc cà vạt đưa lên ngắm nghía:
        - Thầy cám ơn Huyền, thầy có một chiếc cà vạt màu xanh đã cũ, chiếc này
        đến thay thế rất là đúng lúc.
        Thầy Trân bỗng đưa hai bàn tay sang úp lên hai bàn tay tôi. Tôi để yên,
        cúi mặt ngồi im, lòng rộn ràng. Cả phút dài trôi qua.Tôi nghe giọng thầy
        ngập ngừng:
        - Ngoài cho quà, Huyền có... cảm nghĩ... gì khác không ?
        Tôi vẫn cúi mặt, thu hết can đảm trả lời thầy :
        - Ngoài ra em... em muốn đến... thăm thầy !



        xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





        - Thôi, Huyền về kẻo sắp tối.
        Trên đường về tôi nghe thân thể mình khác lạ, có thứ gì vừa mất đi,
        nhưng cũng có một thứ gì vừa chợt đến. Nhưng tôi không thấy hụt hẫng
        vì thứ mất đi mà tròn đầy thứ vừa ngập đến. Chưa bao giờ tôi thấy đời
        đáng yêu và đáng sống như bây giờ. Tôi sắp bước vào tương lai nào thì
        tôi không rõ, tôi chỉ biết tôi vừa từ giả tuổi thơ không chút luyến tiếc.
        Hai tuần trước khi trường đóng cửa nghỉ Tết thì ông hiệu trưởng vào
        thông báo cho lớp học nghỉ giờ Sử Địa vì giáo sư bệnh. Tôi lo lắng
        không biết thầy Trân bệnh gì và nôn nóng muốn đến thăm thầy. Bất ngờ
        trong giờ ra chơi gặp thầy Ngô trong hành lang. Thầy nhìn tôi rồi nói:
        - Giáo sư Trân bị cảm. Có hôn thê của ông xuống săn sóc.
        Nói xong ông cười nhạt rồi bỏ đi. Tôi tái mặt vì nghi thầy Ngô biết
        chuyện tình cảm giữa tôi và thầy Trân. Nhưng điều làm tôi rụng rời, đau
        điếng là







                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189