Page 185 - MUDO 77
P. 185

Mũ Đỏ 77                           181
        thầy Trân đã có hôn thê. Bây giờ thì tôi hiểu cái khựng lại của bàn tay thầy
        trên thân thể tôi. Bàn tay ngừng lại vì nó đã có chủ. Lương tri đã cản được
        đam mê của thầy. Tôi thấy đất như quay cuồng, trời như đang sụp đổ .
        Giờ Sử tuần sau thầy Trân đi dạy lại. Mặt thầy hơi xanh nhưng giọng nói
        vẫn ấm áp truyền cảm. Có lúc hướng về phía tôi ngồi thầy nhìn tôi lâu hơn
        thường lệ. Tan lớp,tôi nấn  ná để làm người cuối cùng rời lớp. Thấy tôi đi
        ngang qua bàn, thầy Trân nói khẽ:
        -Huyền ra quán cà phê Mimosa chờ thầy. Thầy có chuyện muốn nói với
        Huyền.
        Tôi dạ rồi lầm lũi đi. Tôi cảm thấy mình thương hại mình quá đỗi! Tôi
        đoán biết gặp tôi thầy Trân sẽ nói gì.
        Thầy Trân có mặt ở quán trước tôi .Quán có hai bàn khách nhưng may mắn
        toàn là khách lạ. Tôi ngồi xuống ghế thì thấy có ly chanh đường để sẵn trên
        bàn. Thầy Trân khuấy khuấy ly cà phê đen nhưng không uống. Thầy cất
        tiếng trước, giọng buồn buồn:
        -Thầy hiện đang có khách ở nhà trọ, Huyền không nên ghé thầy lúc này.
        - Em biết, hôn thê của thầy xuống săn sóc thầy .
        Thầy Trân ngạc nhiên:
        - Sao Huyền biết ?
        - Thầy Ngô nói với em.
        - Lại cái thầy Ngô ! Cũng chính thầy Ngô báo cho Thu biết !
        - Thu là hôn thê của thầy ?
        Thầy Trân im lặng gật đầu. Giây lâu thầy mới nói:
        - Thầy xin lỗi Huyền về cử chỉ hôm trước Giáng Sinh vì đã không kìm hãm
        được xao xuyến của lòng mình.
        Con tim có lúc đã vượt qua lí trí. Thầy không có quyền hành động như thế.
        Nhưng ít ra thầy cũng đã không để tình cảm đi quá đà. Thầy mong Huyền
        tha lỗi cho thầy.
        Tôi rũ người, rung rung đôi vai, cố nuốt những giòng lệ . Thu hết can đảm
        tôi thốt ra được mấy lời cảm khái:
        - Thầy không có lỗi gì hết. Em  vẫn kính trọng thầy và... thương thầy !
        Nói xong tôi với tay lấy ly chanh đường đưa lên môi hớp mấy ngụm nhỏ
        rồi đứng lên đưa tay vẫy chào thầy. Qua màn mắt nhập nhòa tôi thấy khuôn
        mặt trái soan của thầy Trân vẫn đáng yêu như hôm thầy hôn tôi lần đầu.
        Đó là lần cuối cùng tôi gặp mặt thầy Trân. Sau một tuần nghỉ Tết, đi học
        lại, cả lớp mới hay thầy Trân đã xin đổi trường. Tôi bàng hoàng khóc lẻ
        loi một mình suốt cả mấy tuần. Con Chín không hay biết gì chuyện sóng
        gió vừa xảy cho đời tôi cũng như lý do thầy Trân xin đột ngột đổi trường.
        Người thứ hai tôi nghĩ hay biết chuyện là thầy Ngô. Điều làm tôi hơi ngạc
        nhiên là vắng bóng thầy Trân, tôi vẫn không thấy thầy Ngô tỏ vẻ gì săn
        đón tôi hơn; trái lại mỗi lần chạm mặt tôi thầy có vẻ ngượng nghịu. Tôi có
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190