Page 186 - MUDO 77
P. 186

Mũ Đỏ 77                       182

        cảm tưởng thầy ân hận vì có phần trách nhiệm trong việc đổi trường của
        thầy Trân.
        Thi đậu xong bằng trung học đệ nhất cấp, gia đình gởi tôi lên Sàigòn học
        tiếp. Và tôi chỉ biết học và học. Tôi không để ý đến đàn ông nữa. Tôi chỉ
        có một người đàn ông nhưng tôi đã mất ông rồi! Tôi đậu tú tài phần 1 rồi
        phần 2 dễ dàng. Vào đại học tôi cũng chọn ngành sư phạm, môn Anh Văn;
        tôi cũng sẽ là một giáo sư như thầy Trân.
        Không ngờ năm học cuối cùng của tôi lại là năm mất Miền Nam. Tị nạn
        sang Hoa Kỳ, một lần nữa tôi lại muộn màng cắp sách đến trường. Nhờ
        vốn liếng Anh ngữ sẵn có tôi học lại dễ dàng. Tôi chọn ngành Luật. Tôi
        lập gia đình lúc đang tập sự hành nghề luật sư.Chồng tôi là một chuyên
        gia kinh tế người Việt. Chúng tôi sống êm đềm bên nhau đã 15 năm và có
        hai con. Mỗi khi chọn tên cho con tự nhiên tôi nhớ đến hai người của ngôi
        trường cũ. Đứa con gái đầu, 14 tuổi, tôi đặt tên Chi để nhớ con Chín, con
        bạn học ngồi cạnh tôi. Thằng con trai, 12 tuổi, tôi đặt tên Trung để nhớ đến
        thầy Trân. Chồng tôi không một chút thắc mắc khi tôi chọn tên Việt cho
        con ; anh chỉ lo kiếm tên tương đương bằng tiếng Mỹ, Carolyn cho Chi và
        Tom cho Trung.
        Tôi xa quê hương như vậy cũng đã gần hai mươi năm. Một hôm tôi ngỏ ý
        với chồng, tôi muốn đưa hai đứa nhỏ về thăm Việt Nam một chuyến cho
        chúng biết đất nước thật của chúng. Chồng tôi không hồ hởi cũng không
        chống đối. Anh chỉ nói:
        - Nếu em quyết định về cùng hai con thì cứ đi. Riêng anh, tình hình chính
        trị bên đó chưa thuận tiện cho anh về.
        Tôi biết chồng tôi nói khéo chứ tôi rõ lập trường của anh rất dứt khoát: anh
        chỉ trở về Việt Nam khi chế độ Cọng Sản sụp đổ.
        Về lại Việt Nam  chuyện đầu tiên tôi làm là về thăm ngôi trường cũ. Tôi
        thất vọng não nề khi thấy trường biến thành trụ sở nhân dân tỉnh với lá cờ
        đỏ sao vàng ngất ngưỡng ở đỉnh cột cờ. Tôi không có cảm tình với lá cờ
        này vì thấy nó không “hiền” như lá cờ vàng ba sọc đỏ của miền Nam trước
        đây. Về thăm đất nước, sau gần hai mươi năm xa cách, tôi thấy mình chỉ
        là một du khách. Hiện tại không đưa tôi tìm lại được quá khứ. Dù những
        cái tên không thay đổi. Vẫn Đà Lạt, Nha Trang, vẫn Huế, Hà Nội, vẫn Hạ
        Long, Vũng Tàu. Nhưng cái xã hội vô hồn hiện nay khiến cho lòng người
        về cũng trở nên vô cảm trước cảnh vật. Tuy nhiên tôi cũng cố gắng giảng
        giải  sự tích của những nơi thăm viếng để hai đứa con tôi biết đôi chút lịch
        sử mấy ngàn năm của nước nhà.
        Ba tuần trôi qua mau. Tuần thứ tư tôi đóng đô ở Sàigòn. Sàigòn xưa của tôi
        đã mất! Y lời của một bài hát tôi từng nghe: Tôi mất Sàigòn như Sàigòn đã
        mất tên! Đường phố đầy những kẻ tật nguyền ăn xin, đặc biệt là ở các tiệm
        ăn. Nhìn những kẻ cụt tay, cụt chân, tôi chạnh nghĩ trong số những người
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191