Page 183 - MUDO 77
P. 183
Mũ Đỏ 77 179
Con Chín tỏ vẻ sành sõi:
- Mi đừng nhìn cái bề ngoài của mấy thầy. Núi lửa bên trong cả đó mi. Mi
chờ xem, có ngày núi lửa của thầy Ngô sẽ phun ra cho mà coi. Mô phạm
gì cũng có lúc tức nước vỡ bờ. Chuyện con tim mà, thánh mới kìm nổi nó.
Thấy con Chín nói quá đúng tôi làm thinh. Cũng may nó không tra khảo
tôi gì về con tim của tôi đối với thầy Trân. Tôi cũng mong cho nó nghĩ tôi
chỉ biết lo học chứ chưa thao thức gì về đàn ông.
Một tuần trước lễ Giáng Sinh, lúc tan lớp, đi ngang qua bàn thầy Trân, thầy
ra hiệu cho tôi lại gần và nói vừa đủ cho tôi nghe:
- Huyền ghé nhà thầy: có quà tặng cho Huyền.
Lòng tôi rộn ràng khi sực nhớ lời thầy Trân nói với tôi trước đây: sinh nhật
tôi và Giáng Sinh năm nay tôi sẽ có quà. Tôi chờ cho đám bạn về hết mới
đạp xe đến nhà thầy. Dựng xe trước nhà trọ của thầy Trân, lòng tôi hồi hộp,
bồn chồn. Tôi nhìn quanh xem có ai trước khi gõ cửa.
Thầy Trân đưa tay mời tôi ngồi ở chiếc ghế tôi ngồi lần trước. Thầy mở tủ
lầy ra hai gói quà bọc giấy hoa, để trước mặt tôi và dịu dàng nói:
- Lần trước nghe Huyền nói chưa bao giờ có quà sinh nhật và Giáng Sinh
thầy rất bùi ngùi. Thầy có hai món quà nhỏ tặng Huyền, một cho Giáng
Sinh, một cho sinh nhật.Mừng Huyền 18 tuổi, tuổi truởng thành.
Tôi cảm động nhìn thầy Trân, miệng ấp úng:
-Em... em cám ơn thầy !
- Huyền mở quà ra đi. Thầy mong Huyền sẽ ưng ý.
Tôi lóng cóng bóc từng mảnh giấy hoa. Quà là một cây bút parker và một
cuốn album.
Tôi nhìn thầy Trân cười sung sướng:
- Cám ơn thầy, quà của thầy là những thứ em mơ ước từ lâu!
Khi đưa tôi ra cửa, thầy Trân thân mật khoác vai tôi, đặt một nụ hôn lên
mái tóc tôi. Tôi đứng im, người nóng ran, vừa ngây dại vừa lo lắng cử chỉ
kế tiếp của thầy. Nhưng thầy Trân ngừng lại ở đó:
- Cám ơn thầy lần nữa, em về.
- Huyền về, chúc Huyền một sinh nhật và một Giáng Sinh vui tươi, hạnh
phúc.
*
Tôi đập con heo đất, lấy hết tiền để dành cho vào bóp rồi đạp xe ra phố.
Phố của tỉnh lỵ nhỏ bé này đi bộ chừng 15 phút là hết. Tôi vừa lấy một
quyết định táo bạo là đi mua một chiếc cà vạt tặng thầy Trân nhân dịp lễ
Giáng Sinh. Tôi đi nhanh vào tiệm bán đồ đàn ông, chọn chiếc cà vạt màu
xanh đậm, mua không cần trả giá, rồi trở ra xe thật lẹ. Tôi sợ có người quen
bắt gặp, sợ người ta đọc được tâm tư mình rồi đàm tiếu. Tiền mua chiếc
cà vạt chiếm hết hai phần ba số tiền tôi bỏ ống. Nhưng tôi không một chút
xót xa.
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược