Page 187 - MUDO 77
P. 187
Mũ Đỏ 77 183
này không hiếm kẻ là thương phế binh của quân đội miền Nam trước đây.
Tôi chợt nhớ đến con Chín và người tình đầu của nó, anh chàng Thiếu
Úy Biệt Động Quân, người đã tặng nó cây bút Parker, không biết bây giờ
ra sao. Còn sống hay đã chết ? Còn ở với nhau hay đã chia tay ? Nhớ tới
cây bút Parker tôi lại nhớ chuyện bị thầy Trân bắt chép phạt, nhớ cây bút
Parker, quà của thầy tặng tôi sau đó. Mặc cho bác xích lô đạp loanh quanh
khắp nẻo Sàigòn, mặc cho hai đứa nhỏ ngồi phía trước líu lo chỉ chỏ cảnh
trí bên ngoài, tôi ngả người vào nệm lưng chiếc xe, lim dim mắt, thả hồn
về dĩ vãng.
- Mẹ, mẹ, họ bán gì kia ?
Tôi giật mình, nhô đầu ra khỏi mui chiếc xich lô, nhìn sang vệ đường:
- À, họ bán vé số.
- Sao có nhiều người bán vậy ?
- Chắc vì có nhiều người mua.
Vừa nói tôi vừa đảo mắt nhìn những quầy bán vé số. Ngồi đàng sau quầy
là những bộ mặt buồn hiu, đàn ông có, đàn bà có .Tuy nói với hai con tôi
nhiều quầy hàng vì có nhiều người mua nhưng tôi chẳng thấy người mua
nào. Và tôi thắc mắc với ngần ấy quầy hàng, mỗi ngày một người bán được
bao nhiêu vé để đủ sống? Tôi bỗng chú ý đến một người đàn ông ngồi sau
quầy hàng cuối cùng. Trông ông ta quen quen. Tóc ông đã muối tiêu, má
hóp, da mặt sạm đen. Nhìn mang tai trái của ông tôi giật mình:
-Thầy Trân !
Thầy Trân có cái nút ruồi nơi mang tai trái. Tôi sững sờ đi một lúc. Sao
thầy Trân giờ lại ra nông nỗi này ? Một ông giáo sư đi bán vé số ! Tôi vẫn
lạc quan tin nghề giáo, dưới bất cứ chế độ nào, vẫn hữu dụng. Tôi nghe
lòng tê tái. Tôi bảo bác xích lô tấp xe vào bờ đường. Tôi mở ví, tìm cuốn
sổ tay, xé một trang nhỏ, lấy bút ghi vội dòng chữ: “Ông có phải là thầy
Trân dạy Sử trước đây ở trường Huyền Trân không?” Tôi đưa mảnh giấy
cho Chi, con gái lớn của tôi, và nói với nó bằng tiếng Mỹ cho nó dễ hiểu
và cũng để bác xích lô không biết chuyện:
- Con xuống xe, đi lại chỗ ông bán vé số quầy cuối cùng, đưa cho ông tờ
giấy này. Ông đó là thầy dạy học của mẹ trước đây.
Con gái tôi mở tròn hai mắt:
- Thầy dạy học mà đi bán vé số! My God !
- Chắc tại ông mất việc.
Tôi đưa tiếp cho Chi hai tờ 100 mỹ kim và dặn thêm:
- Nếu ông nhận ông là giáo sư Trân thì con đưa cho ông số tiền này và nói
của một học trò cũ của ông tặng. Mẹ dặn thêm, nếu ông có hỏi tên mẹ thì
con trả lời: “Mẹ con dặn đừng nói”.
Thấy con bé ngỡ ngàng không hiểu vì sao tôi lại dặn nó dấu tên tôi, tôi
giục nó:
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược