Page 182 - MUDO 77
P. 182

Mũ Đỏ 77                       178

        em lớn tuổi nhất lớp nên thầy muốn hai em là gương mẫu cho cả lớp.
        Tôi sung sướng dạ nhỏ một tiếng rồi bỗng dưng bạo dạn hỏi thầy:
        - Chị Chín , trưởng lớp, muốn tìm biết sinh nhật của thầy, để đến ngày đó
        cả lớp chúc mừng thầy như vẫn làm với các thầy khác. Thầy có thể cho em
        biết để em nói lại với chị Chín?
        Thầy Trân cười vui vẻ:
        -À, thầy sinh ngày 2 tháng 5. Thế còn sinh nhật của em ?
        Tôi ngạc nhiên sao thầy hỏi ngày sinh nhật mình. Một thoáng nghĩ làm tim
        tôi đập mạnh: Chắc thầy cũng để ý mình.
        - Dạ, em sinh ngày 20 tháng 12.
        - Như thế em sẽ được quà sinh nhật trước quà Giáng Sinh. Thích quá nhỉ!
        Tôi nở một nụ cười buồn:
        - Dạ em chưa bao giờ được quà sinh nhật lẫn Giáng Sinh.
        - Sao lạ vậy ?
        - Dạ, vì nhà em rất... đơn sơ và không công giáo.
        Thầy Trân nhìn tôi, tôi đọc trong đôi mắt thầy một sự trìu mến lạ thường.
        Giọng thầy trở nên thân thuộc:
        - Hy vọng năm nay em sẽ được cả hai.
        Nói xong thầy đứng dậy. Tôi cũng đứng dậy theo. Nắng bên ngoài gay gắt
        chiếu xuống thềm cửa.Tôi dang tay che nắng, nói lời từ giã:
        - Em xin cám ơn và xin chào thầy.
        Thầy Trân đứng yên đưa tay chào trả tôi và nói:
        - Khi nào em có việc cần gặp thầy thì cứ đến, thầy không bị phiền đâu.
        Tôi ra về, lòng nở hoa.
        *
        Hết giờ Toán thầy Ngô gọi tôi đến bàn và nói:
        - Bài toán vừa rồi em giải sai phần sau. Nếu em muốn,  mỗi tuần em ghé
        chỗ tôi trọ tôi chỉ thêm cho. Thầy biết em giỏi các môn khác, nếu toán
        cũng giỏi nữa thì em không những đẹp mà còn giỏi nhất lớp.
        Tôi bối rối tìm cách trì hoãn:
        - Dạ, em xin cám ơn thầy.Em phải về xin phép ba má.
        Thầy Ngô bỗng đổi ý:
        - Thôi em khỏi phải cần xin phép ba má. Khi nào em cần hỏi gì về toán thì
        sau giờ học trên đường về ghé thầy chừng 15 phút là đủ.
        Tôi dạ và lặng lẽ cúi đầu chào thầy Ngô. Tôi ái ngại sự ân cần của thầy vì
        tôi nhớ có lần con Chín nói với tôi:
        - Tao thấy thầy Ngô có vẻ chấm mi.
        Tôi cũng thấy vậy. Thầy Ngô có bộ mặt nghiêm khắc nên tôi chỉ kính mà
        không cảm. Thầy Ngô không làm tôi mơ mộng như thầy Trân. Tôi làm bộ
        ngây thơ trả lời con Chín:
        - Tao thấy thầy Ngô đối xử  với ai hồi nào cũng như hồi nào.
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187