Page 179 - MUDO 77
P. 179

Mũ Đỏ 77                           175
        đẹp mặn. Mi sẽ làm đàn ông con trai mê mệt hơn nó cho mà xem.

        Khi ông hiệu trưởng đưa tân giáo sư Sử Địa vào lớp giới thiệu, con Chín
        hích cùi chõ hông tôi nói nhỏ:
        - Mi đoán đúng, thầy Trân sẽ là “ hoa khôi” trong ban giảng huấn trường
        mình đó.
        Tôi cũng phải công nhận thầy Trân trẻ và khôi ngô. Thầy lại có giọng
        giảng bài ấm, lối giảng của thầy gọn và lôi cuốn. Con Chín phê bình thầy
        Trân ngay sau giờ dạy đầu tiên:
        - Thầy Trân giảng bài hay nhưng không phải mẫu người của tao. Tao không
        thích đàn ông nho nhã quá. Tao chịu mấy anh chàng sĩ quan tác chiến hơn.
        Đàn ông là phải hùng.
        Bỗng nó quay sang nheo mắt nhìn tôi:
        - Mi thích thơ văn chắc mẫu người của thầy Trân hợp với mi hơn. Mà
        này, mi tên Huyền, thầy tên Trân, trường lại là trường Huyền Trân, không
        chừng là duyên tiền định đó nghe mi !
        Nói xong nó cười khanh khách, xách cặp chạy để tránh cái vói tay của tôi
        để véo nó. Nhưng câu nói đùa của Chín làm tôi suy nghĩ. Mà lạ thật, sao
        lại có sự tình cờ như thế được. Trò tên Huyền, thầy tên Trân, chung dưới
        một mái trường tên Huyền Trân.
        Sự tình cờ đó khiến tôi để ý thầy Trân hơn các thầy khác. Và một lần trong
        lớp, khi gọi tên các nữ sinh để điểm danh, nghe đến tên Huyền tôi ngay
        ngắn đứng lên nhìn thầy Trân, nở một nụ cười dễ thương nhất mà tôi có
        thể tạo ra được để trình diện thầy. Tôi thấy thầy Trân có vẻ như khựng lại
        mấy giây trước nụ cười của tôi; thầy nhìn tôi mỉm cười rồi tiếp tục gọi tên
        nữ sinh kế tiếp.


        Từ đó trong tuần tôi mong cho đến giờ dạy của thầy Trân. Tôi đâm mê
        môn học này khi nghe thầy Trân kể về tiểu sử của những nhân vật, những
        biến cố, những trận đánh lịch sử. Tôi bỗng nhiên trở nên một nữ sinh xuất
        sắc về môn Sử. Một hôm học về nhà Trần, thầy nói đến công ơn của các
        vua nhà Trần trong việc mở mang bờ cõi khi đem công chúa Huyền Trân
        gả cho vua Chiêm Chế Mân để đổi lấy hai châu Ô và châu Rí. Con Chín
        bỗng đưa tay lên xin hỏi:
        - Thưa thầy, vua Trần có công mở mang bờ cõi thật nhưng em nghĩ đem
        con gả cho vua một tiểu quốc thì không những bất xứng mà còn nhẫn tâm
        nữa. Vì thế cho nên mới có hai câu ca dao lưu truyền trong dân gian để vừa
        mai mỉa vua Trần vừa thương hại công chúa Huyền Trân :
        “Tiếc thay cây quế giữa rừng
        “Để cho thằng Mán thằng Mường nó leo”
        Thầy Trân ôn tồn trả lời con Chín:
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184