Page 191 - MUDO 77
P. 191

Mũ Đỏ 77                           187
        Tài xuống câu lạc bộ của tiểu đoàn ,một dĩa củ kiệu , tôm khô , hai chai bia
        “mập” ,hai tô mỳ gói , hai đứa tôi ngồi kề cà :
               -    Sao em trai ? có cần “qua” dạy dỗ gì thì nói đi.
               -    Có gì đâu ,thì chỉ là chuyện của tao với con Hạnh thôi …
        Giọng của Tài trầm xuống ,bùi ngùi,  Cử chỉ của Tài làm tôi ngạc nhiên,
        trong 41 thằng về trình diện SĐND thì nó là thứ “bặm trợn “ nhất , cao
        gần 1mét 80 , người ngợm lông lá như vượn ,mặt râu quai nón, da ngăm
        ngăm ,mắt lộ ,tóc hơi xoăn , chỉ có cái tội hơi hói ,nó trông giống như một
        ông Tây nhà đèn, tướng như vậy , nhưng tính tình lại hiền khô . Nó cũng
        như tôi ,là con trai độc nhất trong nhà , nhưng thay vì “mình ên” như tôi
        thì nó có ba đứa em gái “dữ” như chằng , bố nó là một thương gia ,nhưng
        cai quản nó bằng một thứ kỷ luật sắt ,nghĩa là không có rượu chè ,thuốc lá,
        gái gú gì cả !.. chỉ có cái việc đi lính nhảy dù thôi vậy mà đã tạo ra một hố
        ngăn cách lớn giữa hai bố con.
             -    Tao không biết mấy con em tao “ỏn thót “ những gì mà “ông gìa”
        tao đòi từ tao nếu tao lấy      con Hạnh , mày biết đấy, mấy con em tao tụi
        nó đâu có ưa Hạnh .
             -   Việc này thì tao biết ,Hạnh là một đứa con gái có nét đẹp tây phương,
        lại tiêm nhiễm theo    tây học thì làm sao thích ứng với mấy con em của
        mày được , điều này cũng dễ hiểu thôi , vì mày cũng như tao , là con trai
        duy nhất trong gia đình , nên tất cả tình thương ở trong gia đình đều dồn
        cho mày, nhưng những quan tâm thái quá đó đã biến thành “ích kỷ” không
        muốn tình yêu thương đó bị chia sẻ . Đấy mày xem! như tao lần nào về mẹ
        tao cũng nhắc khéo là tao phải lấy vợ, như lần vừa rồi đó, khi bị thương ở
        Dakto về, trong thời gian nghỉ 29 ngày tái khám  tao bay về Phan Rang để
        xin “bà gìa” ít tiền , vậy mà “bà cụ” lôi tao đến một tiệm bán đồ sắt ở chợ
        Phan Rang, hai bà gìa nói gì với nhau tao không biết nhưng một lúc sau tao
        thấy có một đứa con gái bưng nước ra mời thì tao cũng nói cám ơn , vậy
        thôi, nhưng khi về mẹ tao hỏi :
            -    anh thấy con bé ấy ra sao? Nó ngoan lắm đấy.
         Tao trả lời ;
        -        Con bé nào vậy mẹ, con có thấy đứa nào đâu. Ngày hôm sau lấy
        cớ là phải taí khám, bà già dúi cho một mớ tiền ,tao vội đút túi rồi leo lên
        xe đò chuồn mất, mẹ kiếp ! tao cũng biết thừa rằng đi xe đò rất nguy hiểm,
        khi qua Rừng Lá loạng quạng là bị VC chận đường  ,nhưng tao thây kệ
        phải thoát thân cái đã, mày cũng biết rằng tao đã có người yêu và tao yêu
        người con gái bé nhỏ đó biết là ngần nào, người tao yêu đã đến với tao
        vào lúc tao tuyệt vọng nhất , cô ấy yêu tao với tình yêu trong trắng, không
        biết toan tính của mối tình đầu thơ ngây của người con gái, mày xem, vào
        năm 1966 thì tao có gì , tao hoàn toàn chẳng có cái gì ngoài sự bất mãn
        kinh niên, cứ đeo trên vai cái cánh gà luộc , xin xuất ngũ cũng không được,
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196