Page 194 - MUDO 77
P. 194
Mũ Đỏ 77 190
phải biết , ở trường Võ Bị Đà Lạt họ còn bắt buộc phải học nữa mà !
Tao cười ngượng ngùng nói :
- “ Anh không biết thiệt mà , bộ em không tin anh hay sao?”
Hạnh cười , tiếng cười trong trẻo khoe hai hàm răng đều như những hạt
bắp:
- “ Dĩ nhiên là em tin anh , nhưng em thấy sao là lạ “
Tao cười nhẹ và nói :
- Thôi để anh kê khai lý lịch của anh cho em đỡ thắc mắc ,gia đình
anh có bốn anh em , anh là lớn nhất , sau đó là ba đứa em gái , cách nhau
một tuổi , tụi nó đang học ở Gia Long ,vì là con trai nối giòng nên anh bị
cha mẹ anh cai quản nghiêm khắc lắm , không được hút thuốc lá ,rượu chè
, mèo chuột lăng nhăng , cách nay vài năm mẹ anh mất nên anh càng bị
quản thúc gắt gao hơn nữa , cũng vì tình nguyện phục vụ trong binh chủng
nhẩy dù , mà cha anh đã không nhìn mặt và cúp lương anh hơn nửa năm
nay rồi , lại còn sai mấy đứa em gái của anh theo dõi và báo cáo lại cho
ba anh tất cả những gì liên quan đến anh .Anh rất buồn , nhiều khi cứ nghĩ
rằng mình giống như con chim nuôi làm kiểng ở trong lồng ; ba anh không
muốn anh đi lính , chỉ muốn sau này anh sẽ học về kinh tế rồi thay ông cai
quản sự nghiệp của ông , nhưng nói thật với em , anh chán ngấy mấy con
số và nghề cạo giấy lắm ; em xem ! đất nước mình đang loạn ly , tất cả bạn
bè của anh đang lao vào cuộc chiến một mất ,một còn với CS để bảo vệ đất
nước , ngay như thằng Sinh , bạn anh đó ,gia đình nó chỉ có hai mẹ con ,
nhưng nó có từ chối
- để phục vụ đâu , thế mà anh , dù sao thì gia đình anh cũng còn ba
đứa em gái , vậy mà anh lại sống chui rúc trong tủi nhục hay sao?
Hạnh cất giọng bùi ngùi :
- “ anh đừng trách gia đình , tất cả cũng vì gia đình anh quá yêu
thương anh , nên họ không muốn mất anh và chia sẻ tình yêu thương đó
cho bất cứ ai.”
Thế rồi ngày qua ngày, tình yêu của tụi tao cứ lớn dần theo thời gian ,tuy
rằng chưa nói với nhau một lời yêu đương , nhưng cả hai đều biết rằng tụi
tao không thể sống mà thiếu nhau ,cho đến ngày tao bị thuyên chuyển qua
pháo binh, tao mới có can đảm thú thực với Hạnh là tao không thể sống
thiếu Hạnh được …Hạnh cũng đã gật đầu như đồng tình trong nước mắt
rưng rưng ,giọng thổn thức Hạnh nói:
- “ Anh , em chờ đợi giây phút này đã lâu lắm rồi ,em cứ sợ anh coi
thường và không yêu em .
- “ em đừng bao giờ nghĩ như vậy , anh đã yêu em ngay từ lúc đầu, để
ngày mai anh sẽ đưa em về ra mắt với gia đình anh.”
- “ Có vội vã quá không anh ..”.” Hạnh ngập ngừng hỏi .
- “ Ồ, không vội vàng quá đâu , tụi mình đã trên tuổi vị thành niên cả
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược