Page 195 - MUDO 77
P. 195
Mũ Đỏ 77 191
rồi mà , như vầy đã là trễ rồi đó , em không nghe ở ngoài Bắc họ ca à “.
- “Họ ca làm sao vậy anh ?
Nhìn sâu vào mắt Hạnh , tao nói:
- Để anh nói cho em nghe , có lẽ em học trường Tây nên không biết
đó thôi .Họ ca rằng “ lấy chồng từ thuở 13 , đến năm 18 thiếp đà 5 con ,
em thì có lẽ phải 10 , vì chỉ sanh đôi thôi .”
Hạnh đấm thùm thụp và ngực tao rồi ré lên ,
- “Ai mà sanh cho anh ? anh làm em giống như gà vậy. “
Trên đường về trại mà tao có cảm tưởng như đang đưọc chắp cánh, cảm
thấy mình đang được ngụp lặn trong hạnh phúc, tao hy vọng ba tao sẽ vui
vẻ tán đồng cuộc hôn nhân của tao với Hạnh. Sáng ngày hôm sau , tao dậy
trễ , nhìn lại đồng hồ thì đã hơn 9 giờ sáng “ bỏ mẹ , tao hẹn với cả nhà là
sẽ đưa Hạnh về giới thiệu “ tao tự nhủ ,quơ đại bộ đồ của ai đó treo trên
mắc áo ,tao dzọt mất , sau này thấy lon tr/u trên cổ aó thi mới biết mình
đã mặc lộn.
- “À ! thằng mắc dịch , đến bây giờ tao mới biết thằng nào đã “thó”
bộ quần áo của tao, báo hại hôm đó tao phải mặc bộ quần áo hôi như cú để
đi chơi với “đào”, vậy mà hôm đó em tao còn khen rằng quân phục của tao
đầy mùi lính, làm tao cứ tưởng là thật .”
Giọng của Tài trầm xuống , bùi ngùi :
- Trước đó tao vẫn nghĩ rằng vì tình cha ,con, tình ruột thịt gia đình tao
sẽ vui vẻ mà chấp nhận Hạnh như là một thành viên mới ở trong gia đình,
nhưng có một điều quả thật tao không ngờ, mới bước chân vào nhà mà tao
có cảm tưởng như đang bước vào một nơi nào xa lạ lắm .Sau khi tao giới
thiệu xong cả ba đứa em của tao chỉ lạnh nhạt gật đầu chào rồi “biến “ hết
lên trên lầu, còn “ông gìa” tao cũng hỏi gỉa lả vài câu cho lấy có , rồi ông
già viện cớ có việc bận ở công ty mà bỏ đi để tụi tao đứng chơ vơ giữa nhà
!... mày coi … tao giận hết sức ; Hạnh đã vùi đầu vào ngực tao mà khóc
mùi mẫn, nước mắt đẫm ướt cả ngực áo trận …Tao rất khổ tâm ôm Hạnh
mà chỉ biết vuốt tóc em mãi mới nói được những câu dỗ dành vụng về hết
sức nhưng đó là những lời rất chân thật trong tình yêu của tao … tao nói
với em mà tao cũng muốn khóc theo em :
- Nín đi Hạnh, dù có thế nào em cũng sẽ là vợ anh, không có một trở
ngại nào có thể ngăn cản được điều đó, anh đã quyết định như thế em hãy
tin anh mình sẽ vượt qua tất cả mọi trở lực để đến với nhau, anh yêu em,
chúng mình yêu nhau suốt đời em nhé … em có chấp nhận làm vợ của một
người lính nghèo như anh không ?
Hạnh cười thật dễ thương nhưng gương mặt thì đẩy nước mắt, nép đầu trên
vai tao Hạnh nói
- Khi yêu anh là em đã chấp nhận tất cả rồi, anh hãy tin em, Tài ơi
! em yêu anh và sẽ theo anh suốt đời này”
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược